Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1128: Oa Oa – Lãnh Chúa Tinh Thần của Thanh Cảng (1)

"Có cần đến Oa Oa ra tay không?"

Cất bước đi ra ngoài cửa, Lục Tân cũng hơi ngạc nhiên khi thấy đường phố bao trùm trong bóng tối.

Đó chỉ là một nhiệm vụ cấp B...

"Nhận biết, cảm xúc, ham muốn, nhận thức, bản năng, trí nhớ và bản ngã là bảy khuyết điểm của con người."

Giọng nói của Trần Tinh trong băng tần nghe ra trầm ổn và điềm tĩnh: "Tương tự cũng có bảy cấp ô nhiễm tinh thần."

"Bảy cấp, cấp này sâu hơn cấp kia."

"Ô nhiễm trí nhớ là một loại ô nhiễm đã đứng sau bản ngã, sâu nhất, cũng khó phát hiện nhất."

"Suy cho cùng, cho dù là Lãnh Chúa Tinh Thần, cũng không thể đạt được tỷ lệ đồng bộ hơn 70% với cơ thể bị ô nhiễm, cũng sẽ không tinh tế đến mức có thể phát hiện ra cơ thể bị ô nhiễm và những biến hóa vi diệu ở cấp trí nhớ dưới ảnh hưởng của lực lượng tinh thần của bản thân vào mọi lúc..."

"Chúng ta thậm chí có thể đoán rằng, sở dĩ nguồn ô nhiễm này vẫn lưu lại là vì muốn suy ra tỷ lệ đồng bộ trong Kế hoạch Thiên Quốc của chúng ta..."

Lục Tân nghe vậy, ngược lại hơi ngẩn ra: "Vậy chúng ta đã tới chưa?"

"Còn lâu mới tới."

Trần Tinh thản nhiên đáp: "Kế hoạch Thiên Quốc chỉ mới được xúc tiến, tỷ lệ đồng bộ hóa cao nhất của chúng ta cũng chỉ là 30%."

Lục Tân hơi kinh ngạc: "Vậy..."

"Đối với vụ việc trước mắt, tỷ lệ đồng bộ hóa không quan trọng."

Trong giọng nói của Trần Tinh như ẩn chứa sự giễu cợt: "Điều quan trọng là hắn đã đánh giá thấp Oa Oa."

Trong lúc trò chuyện, Lục Tân ở trước cửa cửa hàng tạp hóa, đưa mắt nhìn quanh phố.

Chỉ nhìn thấy người trên cả con phố, dường như hoàn toàn không nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Vẫn mua đồ, ăn cơm và đánh đập chồng.

Việc trốn thoát của cơ thể tinh thần vừa rồi dường như không có bất kỳ tác động nào đối với con người trong thực tế.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát hiện thấy có người hơi ngớ ra một lúc, sau một hai giây sẽ phản ứng trở lại và tiếp tục công việc của mình.

Có lẽ sự ngây ngẩn này sẽ thu hút sự chú ý của đồng nghiệp, hỏi thăm anh ta làm sao vậy.

Người này cũng sẽ chỉ cười cười đáp: "Không có gì, vô tình nghĩ tới một quái nhân..."

Loại vô tình sững sờ này, không ít người nhớ tới gì đó.

Một số người nhớ tới bản thân khi còn rất nhỏ, một ngày nọ sau khi tan học, chợt nhìn thấy một người đàn ông ở ven đường mỉm cười nhìn mình. Anh ta đang cầm một chiếc đồng hồ cát kỳ quái và trong suốt, bên trong có những hạt cát trắng đang nhảy nhót.

Đó chỉ là một ký ức tình cờ, so với ký ức cuộc đời khổng lồ của bản thân thì hoàn toàn không đáng kể.

Bản thân thậm chí còn không biết tại sao mình lại nhớ tới nó.

Mà vì tình cờ thoáng hiện trong đầu nhanh như bóng câu qua cửa sổ nên cũng không đủ để mình nói ra.

Vì vậy, người của cả con phố đều không biết...

Trong trí nhớ của họ, người này xuất hiện vào những thời điểm khác nhau, ở những độ tuổi khác nhau và ở những nơi khác nhau.

Hoặc lúc mình đang ăn cơm, anh ta cầm chiếc đồng hồ cát đi ngang qua.

Hoặc lúc mình ngỏ lời cầu hôn, anh ta đứng cạnh vỗ tay.

Hoặc lúc mình đi vệ sinh, anh ta ở phòng kế bên mượn giấy...

Nếu nói trí nhớ của con người là một bức ảnh cuộn tròn, vậy thì các bức ảnh cuộn tròn của tất cả mọi người được mở ra và đặt lại với nhau.

Sẽ phát hiện thấy rằng, có một người đàn ông, đi qua các cuộn ký ức khác nhau, cầm một chiếc đồng hồ cát và đi về một hướng không xác định.

Nhưng bộ nhớ rất lớn, nên không ai để ý điều này.

Nhiều nhất cũng chỉ có chút không hiểu, tại sao mình lại nghĩ đến người này một cách vô cớ như vậy?

Ngay cả Lục Tân, dường như cũng không có cách đối phó với cách trốn thoát kỳ quái này.

Anh nhìn lên và thấy từng đám người.

Anh có thể cảm giác được những dao động tinh thần kỳ quái xuất hiện trên người ông già vừa rồi đã hòa vào trong đám đông.

Nói cách khác, nó đã được tích hợp vào đại dương ký ức của họ.

Bản thân giống như đang đứng trên bờ, trên tay vốn cầm một con cá đen, nhưng bất ngờ để nó nhảy vọt xuống biển.

Sau đó chỉ thấy một cái bóng vụt qua, nó nhanh chóng trốn vào sâu trong đại dương này.

Không có cách nào để bắt lấy nó, ngay cả bóng của nó.

Trừ khi trực tiếp sấy khô vùng biển này, hoặc trực tiếp đun sôi.

Ngược lại cũng không khó, chủ yếu là bởi vì không cần thiết, dù sao đại dương này toàn người sống.

Ngay cả bản thân cũng có cảm giác khó nhằn thì Oa Oa có thể làm thế nào được?

"Không biết nguồn ô nhiễm liên quan đến ký ức này đã ẩn náu ở Thanh Cảng bao lâu, nhưng nếu hắn đã dám ở lại đây, thậm chí còn phát ra sự ô nhiễm của hắn kể cả sau khi Kế hoạch Thiên quốc của Thanh Cảng đã được thực hiện, điều đó cho thấy hắn rất to gan lớn mật..."

Trần Tinh nói trong băng tần: "Loại trừ khả năng hắn là kẻ ngốc, một khả năng khác là hắn đã sắp xếp sẵn một đường lui."

"Nếu hắn thật sự có thể trốn trong trí nhớ của con người, đồng thời trốn thoát thông qua trí nhớ, như vậy chúng ta nhất định không có cách nào bắt lấy hắn."

"Bởi vì dạng tồn tại này, so với Hệ âm hồn còn phải kỳ quái và khó bị phát hiện hơn."

"Tất nhiên, khả năng kiểm soát của nó đối với con người yếu hơn rất nhiều so với Hệ âm hồn. Đây là ưu và nhược điểm giữa các năng lực khác nhau."

"Nói một cách đơn giản, chỉ cần trí nhớ của con người vẫn còn trống, thì sẽ có không gian cho hắn dung thân..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận