Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1325: Chương trình học huấn luyện của người có năng lực cao cấp (1)

Việc kiểm tra sức khỏe cuối cùng cũng đã kết thúc.

Lục Tân chỉ cảm thấy, bản thân anh bị lăn qua lộn lại thực sự rất quá đáng.

Bận trước bận sau, lần kiểm tra sức khỏe này của bản thân anh, vậy mà lại phải tiến hành trong hơn một tuần liền.

Người khác đi kiểm tra sức chỉ cần xin nghỉ nửa ngày thôi là cũng đã xong rồi, nếu như bản thân anh thực sự quay về công ty nói như thế, có lẽ công ty hoặc là cho rằng bản thân anh đang nói dối, không chịu phê duyệt cho anh nghỉ có lương trong khoảng thời gian này, hoặc là sẽ hoài nghi bản thân anh đang mắc bệnh gì rất nghiêm trọng chăng…

Hơn nữa, cảm giác của anh trong lần kiểm tra sức khỏe này, thật sự là vô cùng khó chịu.

Cho dù bản thân anh ngay từ đầu đã chuẩn bị rất sẵn sàng rồi, thế nhưng khi thật sự bắt đầu các hạng mục kiểm tra đo lường sức khỏe lần này, vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Từng chút từng chút một, một tấc rồi lại một phân lần mò về phía trước, anh luôn có cảm giác bị người ta nhìn thấu từ đầu đến cuối.

Hơn nữa khi những hạng mục đo lường kiểm tra càng nhiều, cảm giác bị người ta nhìn thấu càng sâu sắc.

Mặt khác, trong quá trình thực hiện kiểm tra sức khỏe lần này, ánh mắt của những người khác khi nhìn vào anh thực sự khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Tuy rằng một đám nhân viên nghiên cứu ở đó đều tự cho bản thân là bác sĩ khám bệnh bình thường thôi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy ánh mắt của bọn họ giống người mổ heo…

Chính là những người mổ heo chuẩn bị ăn tết ấy.

Rõ ràng khi anh phải đối mặt với tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc cũng chưa từng cảm thấy kinh sợ, thế nhưng vào thời điểm đứng dưới sự đánh giá của bọn họ, lại thật sự cảm thấy có chút sợ..

Cũng may, theo hạng mục cuối cùng kiểm tra đo lường mức độ nguy hiểm khi mất khống chế kết thúc, toàn bộ tiến trình kiểm tra sức khoẻ cũng kết thúc.

Thật ra hạng mục này cũng giống như thời điểm anh đến với bộ xử lý ô nhiễm đặc thù của Thanh Cảng lần đầu tiên vậy.

Kiểm tra đo lường mức độ nguy hiểm khi mất khống chế, thực chất chính là đối thoại.

Mặt đối mặt ngồi xuống cùng với một vị bác sĩ tuy có chút luống tuổi nhưng khí chất toát ra vẫn vô cùng dịu dàng, vừa trả lời một số vấn đề nhỏ do bà ấy đưa ra, vừa kể cho nhau nghe về chuyện mà hai người cảm thấy thú vị nhất gần đây, hai người đều nói chuyện rất vui vẻ.

Thỉnh thoảng ở trong phòng kiểm tra còn truyền ra tiếng cười vui sướng.

Cuối cùng vị bác sĩ này viết gì đó xuống báo cáo kết quả kiểm tra đo lường, tạm thời vẫn chưa thể biết biết, thế nhưng Lục Tân lại như là đã dỡ xuống được một gánh nặng, cuối cùng cũng có thể mặc lại quần áo của bản thân, mặt khác bộ phận thông quan đặc biệt cũng không để cho anh trở về ngay lập tức, họ sắp xếp cho anh ở trong một gian phòng bệnh, mặc trang phục trắng tinh của bệnh nhân, dưới sự chăm sóc tận tình tận lực của hai chị y tá xinh đẹp, an tĩnh mà chờ đợi báo cáo kiểm tra sức khỏe được đưa đến.

Thậm chí còn có suất cơm cho bệnh nhân nữa.

Về kết quả kiểm tra đo lường, sẽ được giao đến tay anh sau sự thảo luận nghiêm túc kỹ càng cẩn thận của nhóm nghiên cứu viên của Thanh Cảng.

“Có được kết quả này rồi, tốt xấu gì hiểu biết của mình về chính bản thân cũng sẽ tăng lên một chút chứ nhỉ?”

Lục Tân nghĩ về vấn đề này.

Anh thực sự mong muốn cố gắng hết sức lực của mình để có thể mạnh hơn một chút.

Có lẽ, đây cũng là vì có thể đẩy nhanh tốc độ chữa lành cho bản thân mình.

Mà ở trên một phương diện khác, cũng là vì không biết vấn đề khó của ông viện trưởng sẽ đến vào lúc nào đây…

Thí luyện sức sống, thí luyện khổ đau, thí luyện dục vọng, thí luyện tri thức…

Cùng với, những thí luyện mà anh chưa từng trải qua:

Thí luyện sức lực.

Thí luyện tâm sức.

Thí luyện thần trí.

Lục Tân cực kỳ phản cảm đối với những thí luyện ấy, trong lòng anh vốn dĩ đã có một phần nào đó cực kỳ chán ghét đối với cảm giác bị người ta thao túng.

Mà một bộ phận khác, lại biết rõ khi mỗi một lần thí luyện đến, cũng sẽ có một hồi kiếp nạn xảy ra.

Cho nên anh vẫn luôn mong muốn tìm được ông viện trưởng nhanh một chút, hỏi ông ta một câu cho ra nhẽ, rằng mục đích của những lần thí luyện này rốt cuộc là gì đây.

Sau đó phải dùng biện pháp nhẹ nhàng dịu dàng nhất mà khuyên ông ta dừng hẳn cái trò thí luyện này lại.

Thế nhưng, chán ghét thì chán ghét.

Bởi vì anh biết những lần thí luyện này không có cách nào dừng lại được, cho nên vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối mặt với chúng.

Cái này cũng giống như là lúc cãi nhau cũng với nửa kia vậy, tay run rẩy, cực kỳ tức giận, thốt ra lời thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ tái hợp nữa…

Nhưng không phải cuối cùng vẫn thành thành thật thật mua đồ ăn ngon về nhà sao, hơn nữa còn phải suy xét xem đồ ăn này có được người ta thích hay không.

Cũng là bởi nguyên nhân đã suy nghĩ rất rõ ràng nguyên tắc này, hơn nữa cũng không muốn bị lửa giận vô vị huỷ hoại tất cả những điều tốt đẹp ở hiện tại, cho nên khi nhóm nghiên cứu viên dò hỏi mục đích của lần kiểm tra đo lường sức khỏe này của Lục Tân, Lục Tân cũng rất thản nhiên mà nói cho bọn họ:

Anh muốn hiểu rõ bản thân mình hơn nữa, cũng mong muốn bọn họ có thể dẫn đường anh tiến thêm một bước xa hơn.

Đương nhiên là Lục Tân cũng không biết phản ứng của đám nhà nghiên cứu kia khi nghe thấy anh nói ra mục đích của mình.

Dường như hơn phân nửa số nghiên cứu viên có mặt ở đó đều phát ngốc cả ra: “Thì ra đám nghiên cứu viên Thanh Cảng chúng ta đây, đã đạt tới cái độ cao này rồi sao?”

Mà một nửa số nghiên cứu viên còn lại lại suy nghĩ rằng: “Thôi hỏng rồi, sau này không thể mò cá nữa, sẽ bị đào thải mất…”

Có điều, khi so sánh với sự kinh ngạc và khiếp sợ của đám nghiên cứu viên bình thường ấy, người thân là người đứng đầu của nhóm nghiên cứu viên Thanh Cảng, hoặc cũng có thể nói là người sở hữu nhóm nghiên cứu viên Thanh Cảng này, dường như giáo sư Bạch, lại đã sớm định liệu được trước rồi, tất cả những báo cáo kiểm tra sức khỏe của đồng chí Đơn Binh cuối cùng cũng tập trung lại trên tay của ông ta hết.

Nói cách khác, chỉ có ông ta là biết rõ về tất cả những trạng thái của đồng chí Đơn Binh hiện tại, còn những người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể biết được một phần mà thôi.

Nghe lời, là khẩu lệnh nghiêm khắc nhất của bộ phận thông quan đặc biệt.

Tuyệt đối cấm mọi người thảo luận hay là ghi chép lại báo cáo kết quả kiểm tra đo lường của người khác lại, càng không được phép tiết lộ ra bên ngoài.

Một khi bị phát hiện, cho dù địa vị có cao đến đâu, thân phận có là như thế nào, đều sẽ phải chịu sự kết án của toàn bộ Thanh Cảng cùng với án tù chung thân.

Những tình huống nào nghiêm trọng, còn có khả năng sẽ phải đi đến tổ D một chuyến.

Ngoại trừ điều kiện phải bảo mật tuyệt đối này, đối với mong muốn của đồng chí Đơn Binh, cũng là do ông ta tự mình đưa ra chỉ thị.

Vì thế, vào thời gian một ngày sau, khi Lục Tân mặc trên người bộ đồ bệnh nhân dễ chịu thoải mái đang ăn cơm dưới sự trợ giúp của chị y tá cầm lấy tờ đơn báo cáo kiểm tra trên tay, chỉ mới mở ra nhìn thoáng qua thôi, cả người anh đã trở nên ngây dại, mãi qua một lúc lâu sau, mới khó có thể chầm chậm mở miệng: “Vào đại học?”

“Không phải là vào đại học.”

Người đưa văn kiện này đến đây chính là Hàn Băng, cô ấy nghiêm túc mà giải thích: “Chỉ là một lớp phụ đạo mà thôi.”

“Lớp này được gọi là khóa huấn luyện lý luận tinh thần cao cấp của Thanh Cảng, chỉ là địa điểm huấn luyện được lựa chọn là đại học Thanh Cảng mà thôi.”

“Mặt khác, những học viên được chọn vào cũng không chỉ có một mình anh, còn có rất nhiều những người khác.”

“Giáo sư Bạch nói, ông ấy sẽ tự mình đến đây dạy học, anh cũng nên tìm ra thứ mà bản thân mong muốn từ trong khóa huấn luyện này.”

“Đương nhiên…”

Cô ấy kiên nhẫn giải thích, trên mặt cũng không khỏi lộ ra tươi cười, nói: “Dựa theo cách nói của giáo sư Bạch, tuy rằng anh được xem như học viên, nhưng cũng được xem là giảng viên khách mời. Bởi vì có một vài tri thức ở một số phương diện, ngay cả ông ấy cũng không rõ, mà anh thì trời sinh đã có thể hiểu được. Cho nên, ngày thường anh ở chỗ này tiếp nhận huấn luyện, nhưng khi học tới một số chương trình học mấu chốt, sẽ yêu cầu anh lên bục giảng giảng những tri thức trong phương diện ấy.”

“A…”

Lục Tân nghe thấy thế, thực sự có chút phát ngốc.

Bản thân anh không chỉ phải đến trường học nghe giảng bài, thậm chí còn phải lên bục giảng giảng bài nữa hay sao?

Bản thân anh cũng chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông thôi mà.

Bởi vì vấn đề này mà anh chấn kinh một hồi lâu, sau đó anh mới chợt hồi thần lại, hạ giọng nói: “Vậy tham gia cái này rồi có được… Cấp bằng tốt nghiệp không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận