Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 515: Xem bọn họ chơi vui thế nào kìa (3)

Lục Tân vẫn lắc đầu, có điều, rõ ràng động tác lần này của anh trở nên chậm chạp đi rất nhiều.

Con mắt của người đàn ông mặc âu phục dường như cũng toả sáng hơn, đồng thời từ khi con mắt này phát sáng, dẫn đến tất cả con mắt ở xung quanh đều phát sáng.

Hắn lại mở miệng thêm lần nữa: "... Mày... Cũng định từ bỏ chống lại... Trả đồ trở về..."

Bỗng nhiên, trong lòng Lục Tân hiện lên một cảm giác rất kỳ quái.

Vốn dĩ, khi anh nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc âu phục thì chỉ cảm thấy rất buồn cười, đến lúc này, đối phương vẫn còn muốn uy hiếp mình.

Rõ ràng, hắn phải thừa dịp để nả một phát súng vào đầu mình mới đúng chứ!

Nhưng khi anh nghe câu nói này, chỉ nghe ba lần thôi, nhưng cảm giác này đã không còn giống nhau nữa.

Mỗi lần người đàn ông mặc âu phục lặp lại một lần, khiến anh khắc sâu ấn tượng hơn một lần, lúc đầu hắn đang dò hỏi anh, nhưng ở lúc hỏi lần thứ hai, câu nói này với tư tưởng của anh đã sinh ra cộng hưởng, rất khó phân rõ sự khác nhau giữa điều hắn nói và những gì anh suy nghĩ trong lòng, lúc nói lần thứ ba, anh đã cảm thấy không phải đối phương đang dùng câu hỏi này để hỏi mình, mà nó được sinh ra từ trong lòng anh.

Từ bỏ chống lại, đồng thời trả đồ về cho chúng, đây là suy nghĩ từ trong lòng anh sinh ra.

Hơn nữa, sau khi có suy nghĩ này, tất cả tư duy của anh cũng tự động bổ sung logic cho câu nói này.

Thật sự giống như, lúc mình đặc biệt muốn làm một chuyện nào đó, mình sẽ tìm ra tất cả mọi lý do để tự thuyết phục mình vậy.

Đúng hay không không quan trọng, quan trọng chính là mình muốn làm, nên liền sẽ tìm ra vô số lý do để làm.

Lúc này, Lục Tân đã cảm thấy chẳng còn muốn chống cự nữa, trả đồ cho người ta đó mới chính là điều quan trọng nhất....

Thế là, anh chậm rãi, chần chừ mở miệng: "Vậy..."

Quan sát phản ứng của anh, con mắt trên mặt người đàn ông mặc âu phục hơi híp lại, giống như là đang mỉm cười.

Sau đó hắn nghe thấy Lục Tân chân thành nói: "Trước tiên tao phải thương lượng với mày một chút."

Người đàn ông mặc âu phục sững sờ tại chỗ.

Một khắc tiếp theo, hắn chợt thấy Lục Tân mở mắt nhìn về phía đồng bọn của hắn cười cười.

Biểu cảm kia có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Cùng lúc đó, cái bóng dưới chân anh đột nhiên trở nên to lớn lại dữ dằn.

Không thể bảo động tác của người đàn ông mặc âu phục không đủ nhanh, dưới sự kinh hãi, hắn đã nhảy xa ra ngoài hơn mấy mét.

Dưới ánh trăng máu, động tác của hắn gọn gàng linh hoạt, nhanh nhẹn giống như một bóng ma.

Nhưng, lúc hai chân của hắn chạm đất, cái bóng đã đến dưới chân của hắn, bởi vì rất nhiều con mắt đều đang ngó chừng Lục Tân, cho nên người đàn ông mặc âu phục hoàn toàn có thể đoán được ý đồ, thậm chí là suy nghĩ của Lục Tân, hơn nữa hắn cam đoan, hắn cũng không nhìn thấy bất kỳ ý đồ tấn công mình nào từ trên người Lục Tân, nhưng cái bóng của anh vẫn xuất hiện ở dưới chân của hắn. Đồng thời, tốc độ của nó còn nhanh hơn bất kì lần nào trước đây nữa.

Vụt vụt vụt vụt....

Trong sân nhỏ kia, có tiếng một con mắt nổ tung.

Cái bóng màu đen trong nháy mắt liền đã lan tràn đến toàn bộ tiểu viện, bao trùm hết tất cả mọi thứ.

Lần này, Lục Tân không có ý đồ tìm người đàn ông mặc âu phục, cũng không tiếp tục đi khống chế năng lực của cha nữa, anh chỉ thả tự do cho cha, thế là chỉ trong một thời gian cực ngắn cái bóng lan ra cực rộng, giống hệt như ma quỷ, thống trị cái sân nhỏ này.

"Rắc rắc..."

Có tiếng xương vỡ vang lên ở phía bên trái của Lục Tân, ở phía xa khoảng hơn hai mươi mét.

Hình bóng của người đàn ông mặc âu phục xuất hiện bên trong cái bóng màu đen, nương theo đó là tiếng máu thịt bị xé rách. Chỉ trong một nháy mắt, hai chân của hắn đã bị cái bóng màu đen cuốn lấy, đồng thời cái bóng đang cực lực nắm chặt, từng chút từng chút thuận theo hai chân của hắn tràn lên phía trên.

Bắt đầu từ hai chân, máu thịt của hắn bỗng nhiên từng tấc từng tấc bong ra từng mảng, giống như là bị cắt bỏ khi lăng trì vậy.

"Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy được?"

Trong tiếng rít gào sợ hãi đau khổ của người đàn ông mặc âu phục, trong nháy mắt, hắn đã mất đi một nửa người.

"Năng lực của mày thật đáng sợ..."

Nghe người kia nói, Lục Tân nghĩ đến tình cảnh vừa rồi của mình, trong lòng nhút nhát một trận.

"Cho nên nói, ngay từ lúc ban đầu, hắn đã dùng chính cách này để khống chế bà chủ mập mạp kia."

Trong lòng anh chậm rãi lóe lên suy nghĩ mình tổng kết được: "Hạt nhân năng lực của hắn chính là quan sát, bước đầu lợi dụng kẻ địch, có thể thông qua quan sát, nắm giữ suy nghĩ và động tĩnh của đối thủ, đạt được một loại hiệu quả giống như đọc được suy nghĩ hoặc là đoán trước được..."

"Năng lực tiến một bước sẽ ảnh hưởng, khiến cho thị giác của mình bị ảnh hưởng, không thể nhìn thấy vị trí thật sự của hắn."

"Mà năng lực cuối cùng chính là khống chế."

"Thông qua quan sát, tiến hành sinh ra một thứ ảnh hưởng đến năng lực của đối thủ, mãi đến khi khống chế được đối thủ."

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải năng lực quỷ dị như vậy. Không chỉ có thể đạt được đến một cách giống như là đọc được suy nghĩ, sớm tránh được đòn tấn công của anh, thậm chí loại năng lực này còn có thể giống với con quái vật hình đầu kia, trực tiếp khóa kín suy nghĩ của mình. Khiến mình ở trước mặt hắn quên mất tấn công, quên đi nguyên tắc, trực tiếp để mặc cho hắn ức hiếp, cứ phải nhẫn nhục chịu đựng, giống hệt với cừu non và một con mồi nghe lời vậy...

Vừa rồi, rõ ràng là anh đã bị hắn ảnh hưởng.

Có điều, tên nhóc này lại chẳng thể ngờ, lúc hắn ảnh hưởng mình, thật ra là đang giúp đỡ cha.

Mình càng bị ảnh hưởng sâu, trói buộc với cha càng ít đi.

Bây giờ, chắc chắn cha đang rất cảm kích người đàn ông mặc âu phục kia, nghe tiếng nói của ông chút là biết ngay thôi.

Xem bọn họ chơi vui thế nào kìa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận