Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1328: Một phát đạn hạ xuống có thể hoàn toàn hủy diệt chương trình học của Thanh Cảng (2)

Lục Tân cảm giác bản thân mình đã vô cùng tinh tế lịch sự rồi, hiện tại đã bắt đầu lớp phụ đạo tâm lý cho Bích Hổ rồi.

Nghiêm túc nhìn vào Bích Hổ, nói: “Người đàn ông mà phụ nữ luôn hướng tới phải là người có trách nhiệm, lại còn phải nghiêm túc, cậu phải học dần đi…”

Bích Hổ dùng vẻ mặt giật mình mà nhìn Lục Tân.

Một hồi lâu mới phi một tiếng, nói: “Đội trưởng, anh có biết không, những lời này của anh, cực kỳ…”

Lục Tân hơi giật mình: “Không chính xác sao?”

“Rất khó nói là không chính xác, nhưng tôi cũng rất khó để phụ họa theo anh…”

Bích Hổ nói không xuôi được, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên chuyển một đề tài khác: “Anh đã từng hẹn hò với mấy người bạn gái rồi?”

Lục Tân vẻ mặt kinh ngạc: “Bạn gái là bạn giới tính nữ sao?”

“Ha ha, tôi biết ngay mà.”

“Đội trưởng, thành thật mà nói, người có tính cách giống như anh vậy, tôi thực sự hoài nghi trong tương lai anh có thể tìm được…”

Bích Hổ đang đắc ý cười to, thoạt nhìn như đang ấp ủ, chuẩn bị phát biểu một phen ngôn luận, nhưng cũng đúng vào lúc này, giảng đường đột nhiên trở an tĩnh hẳn xuống, có thể cảm giác được một cách rõ ràng, ánh mắt của tất cả mọi người bên trong giảng đường bỗng nhiên đồng loạt hướng về phía cửa ra vào.

Lục Tân cũng theo bản năng mà ngẩng đầu, chợt cảm thấy ánh sáng trước mắt dường như lập tức sáng ngời hơn rất nhiều.

Anh nhìn thấy một cô gái đang đi vào từ bên ngoài giảng đường.

Cô bé mặc một chiếc váy màu đen dày nặng, trong tay cầm một chiếc dù cong cong, trên tóc còn kẹp một chiếc kẹp màu đỏ rượu.

Dường như dáng vẻ có chút thẹn thùng, dưới ánh mắt có chút không kiềm chế được của mọi người mà hơi hơi cúi đầu.

Có điều ánh mắt vừa phiêu nhẹ một cái, đã thấy được Lục Tân đang ngồi ở trong góc.

Trên khuôn mặt ngay lập tức lộ ra biểu cảm mừng rỡ, uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía của Lục Tân.

Oa Oa.

Lục Tân không nghĩ tới Oa Oa vậy mà cũng tới.

Tuy rằng anh cũng biết trạng thái hiện giờ của cô bé đã tốt hơn rất nhiều, cũng không tùy tiện hiện thân đã gây ra cuồng nhiệt cùng rối loạn nữa, nhưng dáng vẻ và khí chất trời sinh của cô bé, vẫn khiến cho những người xung quanh không nhịn được mà chú ý tới cô bé, cô bé lại tương đối thẹn thùng, ngược lại cũng sẽ theo bản năng mà giảm thiểu việc ra ngoài.

Thế nhưng lớp huấn luyện lần này, vậy mà cũng gọi cô bé tới?

Hơn nữa Oa Oa đến đây làm cái gì, cô bé có thể nghe hiểu?

Bản thân anh tốt xấu gì cũng có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, cô giáo Tiểu Lộc thì xem như bằng cấp tiểu học, còn Oa Oa thì…

Lục Tân tức khắc có cảm giác vô cùng tò mò đối với nội dung của lớp huấn luyện lần này.

Oa Oa vui vẻ đi tới bên cạnh Lục Tân, nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó nhìn về phía Bích Hổ bên người Lục Tân.

Lục Tân ngẩn ra một chút, mới hiểu được ý định của Oa Oa.

Bích Hổ ngây người một hồi, bèn yên lặng đứng dậy, đi tới phía trước vị trí của đám người Lục Tân.

Khuôn mặt của Oa Oa ngay lập tức mang nét mỉm cười, ngồi xuống ở bên cạnh của Lục Tân.

Lần này, Lục Tân đã cảm giác được, những ánh mắt chú ý tới mình từ xung quanh càng lúc càng nhiều.

Hơn nữa còn cực kỳ phức tạp.

Có hâm mộ, cũng có kinh ngạc cảm thán.

Trong đó còn kèm theo ánh mắt bất đắc dĩ đến từ đội trưởng tiểu đội bảo mẫu của Oa Oa với thân hình cao lớn cường tráng đang hướng về đây từ ngoài cửa giảng đường.

Lục Tân ngay tức khắc cảm thấy có chút toàn thân không được tự nhiên cho lắm, đồng thời cũng không thể hiểu được:

Rõ ràng là cô ấy chủ động tới ngồi xuống bên cạnh chỗ này của mình, nhưng vì cái gì mà người chột dạ cũng là bản thân mình chứ?

Vừa cảm khái, vừa cẩn thận chọc chọc Bích Hổ ở phía trước một chút: “Vừa rồi anh muốn nói cái gì vậy?”

Bích Hổ giận dỗi ôm đầu, âm thanh ấm ách mà nói: “Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh…”

“Bang !” “Bang !” “Bang !”

Cũng đúng vào lúc này, ở bên ngoài giảng đường, lại lần nữa vang lên tiếng bước chân trầm ổn mà thong dong, mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy giáo sư Bạch bước vào từ bên ngoài giảng đường, phía sau còn có Trần Tinh đang ôm văn kiện đi theo, những người có mặt ở trong giảng đường, đều theo bản năng mà ngồi thẳng lên một chút.

Khi so sánh với giáo sư Bạch, nhóm những nghiên cứu viên khác của Thanh Cảng không thể nghi ngờ gì chỉ là cấp bậc học sinh mà thôi.

Mà giáo sư Bạch của ngày hôm nay, thoạt nhìn dường như cũng có chút khác so với trước đây, ánh mắt trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, hơn nữa tuy rằng ông ta mặc một bộ đồ vest màu trắng, thế nhưng lại không chống một cây gậy dài như ông vẫn thường làm trước đây nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt có thể nhìn thấy cả tơ máu.

Khiến cho mọi người vừa nhìn thấy ông ta, đã theo bản năng mà sinh ra niềm kính sợ thấp thoáng, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Giáo sư Bạch đi lên đài diễn thuyết, hai tay chống ở trên bục giảng, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua những người trong giảng đường.

“Mong mọi người có thể nhớ kỹ.”

Tạm dừng một lát, ông ta mới nhẹ giọng mở miệng: “Thứ mà tôi phải nói cho mọi người hay, là thứ rất quan trọng.”

“Mọi người thực sự rất may mắn, có thể nghe thấy mấy nội dung này.”

“Vậy thì tôi cũng hy vọng mọi người có thể chịu trách nhiệm với bản thân, sẽ không cô phụ một cơ hội hiếm có khó tìm như thế này.”

Bên trong lễ, bỗng nhiên trở nên an tĩnh vô cùng.

Có người kinh ngạc với việc giáo sư Bạch vừa mới bước lên thôi đã nói ra những lời nghiêm túc như thế.

Cũng có người cảm thấy hơi hơi khiếp sợ, nhìn vào thái độ nghiêm cẩn của giáo sư Bạch, lời nói ra còn có lực độ như thế, vậy thì…

Đến tột cùng ông muốn nói điều gì với những người này đây?

“Mọi người đã có thể ngồi ở chỗ này, cũng đã chứng minh mọi người đều đã có cơ sở nhất định về năng lực và năng lực tinh thần rồi.”

Giáo sư Bạch cũng không có tạm dừng quá lâu, dường như ông ta rất tự tin rằng những điều mà vừa rồi bản thân nói ra, đã làm cho những người ngồi đây đều trở nên cẩn trọng hơn một chút.

Ông ta cũng không có mở ra giáo trình mà Trần Tinh đưa qua, chỉ trực tiếp cầm lấy cái microphone trên bàn, nói: “Nhưng hôm nay tôi cũng phải nói với mọi người điều này, sau khi tiến hành suy đoán từ những tư liệu hiện có và hiện thực, vô cùng có khả năng tất cả sẽ hình thành một loại thế cục nghiêm trọng.”

“Cũng đừng có lạc quan quá mức.”

Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía những người có mặt trong giảng đường, nói: “Nghiên cứu về loài người, đã đi vào ngõ cụt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận