Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1722: Sự hiến tế đầu tiên (1)

Để hơn 30 năm sau sự kiện trăng máu thực trở thành một cơn ác mộng...

Lời nói của viện trưởng già khiến tất cả những người có mặt ở đây đều chấn động, lỗ tai họ trở nên ù ù như sấm nổ.

Họ hiểu ý bên ngoài của câu nói này, trong lòng liền sinh ra cảm giác bối rối mạnh mẽ.

Mà cảm giác mơ hồ này cũng không thể xua tan cơn chấn động ùa vào trong đầu họ khi nghe câu nói này, tinh thần lực toàn thân như đột ngột co rút lại, có một cảm giác như bị điện giật, khiến mọi dây thần kinh của họ đều trở nên căng thẳng.

“Ông. . .”

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Lục Tân im lặng không nói, Số Mười Bốn đột nhiên nhảy dựng lên, hỏi: “Ông tính làm như thế nào?”

“Rất đơn giản. . .”

Viện trưởng già dịu dàng nhìn cậu ta. Cái nhìn này khiến Số Mười Bốn cảm thấy như thể mình đã hỏi sai điều gì vậy, cậu ta liền rụt cổ lại.

Nhưng giọng nói của viện trưởng già vẫn truyền đến tai cậu ta rất rõ ràng: “Sức mạnh ban đầu có thể đạt được thông qua sự hy sinh, ngay cả trước sự kiện Nguyệt thực, những tổ chức ích kỷ và thần bí đó cũng có thể khám phá ra nguyên tắc này.”

“Nếu đã như vậy, vì sao chúng ta không thay đổi phương thức hiệu quả hơn để có thể trao đổi được nhiều quyền lực hơn?”

“Nghiên cứu viên Nhất Đại, chính là thầy của ta, bọn họ cũng đã nghiên cứu về vấn đề này nhưng cuối cùng đành pCon trai bỏ.”

“Có lẽ là bọn họ cũng không đủ can đảm...”

Viện trưởng già nhẹ giọng giải thích: “Nếu như chúng ta hiến tế một thứ gì đó để đổi lấy sự xuất hiện của một thời đại, mượn lực lượng Ban đầu đến định hình lại thế giới trước sự kiện trăng máu, định hình lại những người chưa từng trải qua sự kiện trăng máu, vậy thì có thể xem như sự kiện trăng máu cùng với sự diệt vong của thế giới này là hoàn toàn không tồn tại?”

“Năng lượng là không đổi, thông qua sự hiến tế nhằm tiêu hao đủ một lực lượng như Ban đầu, có phải sẽ hủy diệt thế giới này một lần nữa hay không?”

“Các con thấy đó..”

“Chỉ với một nếp gấp, mọi vấn đề đều được giải quyết. Nếu nhắm mắt lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng, như vậy sẽ hạnh phúc biết bao?”

“Ông...”

“Ông gọi đây là giải quyết vấn đề?”

Viện trưởng già nở một nụ cười tự tin và bình thản khiến cho da đầu mọi người đều trở nên ngứa ran...

Giờ phút này, bọn họ đã hiểu rõ kế hoạch cùng với những lý lẽ của viện trưởng già, nhất thời không nghĩ ra nên dùng từ ngữ gì để phản bác ông ta, nhưng bọn họ đã cảm nhận được vô cùng sâu sắc cái ý niệm điên rồ ngoài sức tưởng tượng, khiến cho người ta pCon traiyệt vọng đến mức đâm đầu vào một cách điên cuồng.

Như Số Năm đã nói trước đó, viện trưởng già đã xây dựng một nơi nhất định để tế đàn.

Đó là một bàn thờ đủ để lấp đầy một nửa thế giới, nhưng bây giờ mới nhận ra rằng, điều đó hoàn toàn không đúng...

Không phải là một nửa thế giới, mà là cả thế giới.

Điều mà viện trưởng già muốn hy sinh chính là cả thế giới sau sự kiện trăng máu...

Đồ điên!

Đồ điên!

Tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi, vô thức ngả người ra sau, cách xa bàn ăn.

Riêng Lục Tân thì đứng bật dậy, nhìn về phía viện trưởng già, lần đầu tiên trực tiếp quát mắng như vậy: “Ông, ông thật đúng là đồ điên...”

“Tại sao lại gọi ta là đồ điên?”

Viện trưởng già đối mặt với sự hoảng sợ của mọi người xung quanh cùng sự tức giận của Lục Tân, thế nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

“Chúng ta vốn là sống ở trong mộng, mà ta chỉ không muốn khiến cho giấc mộng không trở nên thống khổ như vậy nữa, biến nó trở thành một thế giới tốt đẹp hơn thôi mà.”

“Ta đã nói với các con vô số lần trước đây, về vẻ đẹp của thời kỳ tiền văn minh.”

“Thế giới đẹp đến như vậy, rất xứng đáng để trả giá.”

“Hơn nữa, những gì chúng ta cần phải trả chỉ là thế giới không hoàn chỉnh vô vọng và bẩn thỉu này ...”

Sau khi ông ta nói xong, trong mắt ông ta dường như có hiện lên một sự phấn khích nhàn nhạt, hai tay ông ta còn hơi giơ lên, như thể đang dang rộng ra để ôm cái gì đó.

“Các con...”

“Đây là một kế hoạch tuyệt vời, và cũng vô cùng toàn vẹn...”

“Nhưng ta cần sự trợ giúp của các con, các con hãy giúp ta hoàn thành kế hoạch này….”

“Ông..”

Bên bàn ăn, mọi người hốt hoảng cùng nhau bật dậy.

Bọn họ hoặc là kinh hãi hoặc là e ngại nhìn viện trưởng già, chỉ duy nhất có Số Bảy ngồi bên cạnh viện trưởng già như cam chịu số phận.

Cho dù đó là Lục Tân, Số Ba, Số Năm hay Số Mười Bốn cùng với đám người kia, tất cả bọn họ đều đã nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm.

Chẳng qua là một loại hoảng sợ nào đó bao trùm lấy bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không biết nên làm như thế nào...

“Không ai sẽ giúp ông hết...”

Lục Tân nhíu chặt mày, trong đôi mắt đen láy khẽ run lên.

“Ồ?”

Viện trưởng già hơi ngẩng đầu lên, tựa như một người bình thường, nhưng lại nhìn thẳng vào Lục Tân ánh mắt, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Ta chưa từng nói các con có thể cự tuyệt.”

“Bịch!”

Dường như lời nói của viện trưởng già đột nhiên chạm đến dây thần kinh căng thẳng trong lòng mọi người.

Bởi vì bóng ma tâm lý cùng với sự hoảng sợ mà không dám ra tay với vị viện trưởng già, bỗng nhiên trong lúc đó liền đưa ra quyết định, Số Ba cách lão viện trưởng gần nhất đột nhiên khẽ nghiến răng, vươn tay chộp lấy viện trưởng già.

Cánh tay của hắn ta lúc này bất ngờ trở nên dài hơn bình thường, giống như một sợi dây thừng, quấn quanh cổ viện trưởng già, sau đó lòng bàn tay đột nhiên mở ra.

Trong lòng bàn tay của hắn ta có một cái miệng sắc bén hung ác, từ trong miệng phun ra một quả táo nhỏ.

Thẻ đã bị xóa.

Viện trưởng già chỉ lẳng lặng ngồi ở bên bàn, tựa hồ không có một chút ý định phản kháng lại.

Ngược lại, Số Bảy ở bên cạnh lão viện trưởng đột nhiên nhảy dựng lên, cô ta mím chặt môi, không nói một lời giơ tay, chộp lấy quả táo nhỏ ném ra ngoài cửa sổ, sau đó nắm con dao trong tay, thuận thế vung lên, khịt mũi một cái rồi chặt đứt cánh tay của Số Ba.

“Loạt xoạt. . ."

Bỗng nhiên trong không khí truyền đến một trận thanh âm bén nhọn, một bóng người nhàn nhạt cấp tốc xẹt ngang qua, thân thể Tiểu Thập Cửu bị xé nát, lao về phía trước.

Cô cầm lấy những con dao sắc bén trong hai lòng bàn tay, chia chúng thành trái và phải, đâm vào lão viện trưởng.

Cùng lúc đó, Số Tám đột ngột quay người lại, kéo chiếc hộp màu bạc của mình tới trước mặt hắn, một tiếng mở ra.

Cơ thể hắn ta dường như đã biến thành bảy hoặc tám cái bóng chồng lên nhau ngay lập tức.

Mỗi bóng đen lấy ra một loại vũ khí, hoặc thiết bị tra tấn, hướng vào người lão viện trưởng mà đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận