Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1311: Đời trước Thanh Cảng cứu vớt vũ trụ (1)

“Hửm?”

Vào thời điểm em gái dè dặt mà dũng cảm nói ra những lời này, Lục Tân hơi hơi ngẩn ra một chút.

Trong một khoảnh khắc ấy, có một loại cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng anh.

Bởi vì ánh mắt đồng tình của em gái mà anh bỗng có chút cảm giác được vui mừng, cũng có một chút tò mò bởi vì lời nói của cô bé.

Thậm chí, trong cái quái lạ ấy còn có một chút cảm giác rùng rợn kinh dị, bởi vì một cái nhìn thoáng qua của cô bé về phía đỉnh đầu của mình.

Anh bỗng nhiên nghĩ tới một chủ đề rất thú vị.

Người nhà ở trong mắt của anh, là sự tồn tại mà người khác nhìn không thấy, nhưng vẫn sống sờ sờ, sống một cách chân thật.

Vậy thì, bản thân anh ở trong mắt của người nhà sẽ mang dáng vẻ như thế nào đây?

Trong lòng anh ngay lập tức bị chủ đề này làm cho bối rối, Lục Tân cũng không đáp lại câu nói của em gái.

Anh chỉ rơi vào trầm mặc, thậm chí còn theo bản năng mà đưa tay lên đỉnh đầu mình mà sờ sờ một cái, nhưng lại không sờ thấy gì cả.

Khi ảnh ngẩng đầu lên một lần nữa, chỉ nhìn thấy em gái đã hoảng sợ mà cúi gằm đầu xuống, thế nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh.

Mà mẹ và cha anh bên kia, thì lại đang nhanh chóng thu hồi ánh mắt trách cứ, thậm chí là có chút uy hiếp với cô bé.

Trong lòng Lục Tân, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác mơ hồ.

“Sau này đừng nói như thế nữa.”

Bầu không khí trong phòng lại lần nữa trở nên áp lực.

Trên khuôn mặt của mẹ anh lại lộ ra nụ cười dịu dàng, bà ấy duỗi tay nắm lấy bàn tay còn lại của Lục Tân, nhẹ giọng nói: “Có một số chuyện, người khác thì không biết, thế nhưng người nhà lại hiểu rất rõ, chúng ta đều biết, thật ra con vẫn luôn nỗ lực mà sống tiếp.…”

“Trên lưng còn phải gánh vác trách nhiệm cuộc sống nặng nề như thế nữa.”

Nói dứt lời, bà cũng liếc mắt nhìn một cái thật sâu vào Lục Tân, mà ánh mắt của bà, dường như cũng liếc qua đỉnh đầu của Lục Tân, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên mặt thoáng ẩn hiện một nét bi thương, nhẹ giọng nói: “Trên thế giới này, đương nhiên có thể có một số người có thể hô thật lớn mộng tưởng của bản thân, hoặc là cái gì mà chính nghĩa và lý tưởng vân vân rồi thực hiện, bọn họ đều rất giỏi giang. Thế nhưng cũng có một số người, có thể sống tiếp một cách khỏe mạnh, cũng đã rất tốt rồi.”

“Chuyện này cũng không bị coi nhẹ hơn so với những người khác, cũng rất đáng để kiêu ngạo.”

Bàn tay của Lục Tân bị mẹ và em gái mình nắm lấy, đối diện với người cha đang có vẻ lạc quẻ của mình.

Nhìn trái nhìn phải một hồi, ông ấy rầu rĩ dốc hết ly rượu, thấp giọng nói: “Không thể không thừa nhận, con có chút lợi hại.”

Qua một hồi lâu sau Lục Tân mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

Nhìn về phía em gái mình, chỉ thấy cô bé đang nhìn trộm bản thân anh, trong đôi mắt là sự lo lắng ngập tràn cùng với một chút sợ hãi.

Nhìn về phía mẹ mình, trên khuôn mặt của bà là sự lo lắng và quan tâm chân chính.

Nhìn về phía cha mình, ông ấy đang bụm mặt, không nhìn thấy được biểu cảm…

Có một loại cảm giác phức tạp chợt dâng lên ở trong lòng anh.

Anh không biết bản thân mình ở trong đôi mắt của người nhà mình là dáng vẻ như thế nào, cũng không biết bọn họ đã nhìn thấy thứ gì ở trên đỉnh đầu của mình.

Thế nhưng, thật ra chính bản thân anh đôi khi cũng có thể cảm nhận được một loại áp lực vô hình nhưng lại đè rất nặng ở trên người mình.

Thời thời khắc khắc đè ở đỉnh đầu anh, dường như là trọng lượng của toàn thế giới này.

Loại cảm giác này không có cách nào miêu tả được, cũng chỉ vào một số thời điểm tương đối đặc thù mới có thể nhẹ nhàng được một chút.

Giống như là một con khỉ bị đè ở dưới chân núi, thỉnh thoảng có thể đẩy dãy núi ra một chút, nhưng chỉ cần thả lỏng tâm tình một chút thôi, dãy núi sẽ lại đè nặng xuống.

Có điều, gần đây đã khá hơn rất nhiều rồi.

“Hazi…”

Ít nhất ở trong khoảnh khắc này, khi anh nhìn dáng vẻ của người nhà mình, Lục Tân cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Có lẽ như vậy quả thực cũng là một loại cố gắng nhỉ…”

Anh cười nói: “Nhưng cho dù có như thế nào, vẫn nên nỗ lực nhiều hơn một chút chứ nhỉ?”

“Con thực sự đã suy nghĩ rất nghiêm túc, rằng có phải con nên làm một chút chuyện gì đó hay không, để khiến cho vấn đề nhẹ nhàng đi một chút……”

“Cố gắng thêm một chút…”

Nhìn nét tươi cười trên khuôn mặt của Lục Tân, người nhà anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Mẹ anh nghiêm túc mà suy nghĩ về vấn đề này, bỗng nhiên nhìn về phía Lục Tân, nói: “Nếu không thì con nhanh chóng kết hôn sinh con một chút đi?”

“Phụt…”

Lục Tân mạnh mẽ bịt kín miệng của mình lại, tránh để cho em gái chịu vạ.

Anh dùng ánh mắt dường như là hoảng sợ mà nhìn về phía mẹ mình: “Chuyện quỷ gì vậy chứ?”

“Phản ứng lớn như vậy làm gì?”

Mẹ có chút oán trách liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, nói: “Đây là một kiến nghị cực kỳ có logic, kết hôn sinh con, con sẽ có thể hiểu ra được càng nhiều, sẽ càng thêm thấu hiểu thế giới này, thấu hiểu cuộc sống của con, cũng sẽ càng thêm nắm chắc những biến đổi hơn…”

“Hơn nữa, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa…”

Bà càng nói càng vui vẻ, nhẹ nhàng che miệng cười: “Còn về đối tượng của con thì… không phải chúng ta cũng đã có sự lựa chọn hay sao?”

“Tuy rằng có chút ngốc nghếch, nhưng cũng may thân phận xứng đôi, lễ hỏi cũng dễ dàng thương lượng…”

Lục Tân theo bản năng mà suy diễn theo lời của mẹ anh một chút, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng lắc đầu.

Chuyện này có thể đi đến đâu chứ, bản thân mình sự nghiệp còn chưa có ổn định đâu, lấy cái gì mà nuôi gia đình đây?

Hơn nữa ánh mắt anh nhiều ít cũng có chút oán trách, làm sao mà mẹ anh từ một vấn đề vô cùng nghiêm túc lại có thể lái sang chuyện kết hôn sinh con này được chứ?

Cha và em gái anh ngồi ở một bên, rõ ràng cũng ngây dại, toàn bộ quá trình không hề phát biểu ý kiến.

“Ai, đáng tiếc…”

Mẹ thấy thái độ của Lục Tân kiên định, như thật tiếc hận mà lắc đầu: “Nếu như con không đồng ý…”

Bà khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng kiến nghị: “Vậy thì đi tìm người chuyên nghiệp hơn tới giúp con thì sao?”

“Người chuyên nghiệp hơn?”

Lục Tân nghe mẹ mình nói thế, hơi cảm thấy có chút kỳ quái.

“Đúng vậy.”

Mụ mụ cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải con có công việc ở bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng hay sao?”

“Con còn là nhân tài đặc thù cấp sáu của Thanh Cảng nữa, trước kia lúc ký hợp đồng cũng đã nói rõ ràng rồi, con có trách nhiệm trợ giúp Thanh Cảng giải quyết những sự kiện ô nhiễm đặc thù, còn Thanh Cảng, cũng phải có trách nhiệm trả tiền công cho con, cùng với việc tận hết khả năng dẫn đường cho con, làm cho con phát triển hơn nhỉ?”

“Cho nên, vì cái gì mà không để cho bọn họ giúp con một chút?”

“Chuyện này…”

Lục Tân ngay tức khắc có chút ngơ ngẩn.

Thực sự trước nay anh chưa từng suy nghĩ tới lại còn có phương pháp như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận