Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1562: Bữa cơm tối một mình (1)

Bay rồi hạ cánh liên tục, sau ba ngày Lục Tân cuối cùng cũng đã quay trở lại Thanh Cảng.

Hôm nay vốn dĩ người bên phía Thanh Cảng sớm đã nhận được tin nhắn thông qua vô tuyến điện mà biết Lục Tân đang ở trên trực thăng, thế nhưng bọn họ cũng không sắp xếp người ra sân bay đón, bởi vì ở trong vô tuyến điện Lục Tân đã nói với bọn họ rằng hiện tại anh cảm thấy rất mệt, chỉ muốn đi về nhà mình trong yên lặng mà thôi.

Vì vậy, người bên phía Thanh Cảng cũng chỉ có thể yên lặng mở hệ thống phòng ngự khu vực ra, cho phép máy bay trực thăng hạ cánh thẳng xuống tầng thượng của phòng Cảnh vệ thành phố vệ tinh số 2.

Lục Tân cuộn chặt vạt áo lại, đi xuống từ trên tầng thượng, gật nhẹ đầu một cái với nữ cảnh vệ nhỏ đang trực ở trong phòng khách, sau đó thì đi ra khỏi phòng Cảnh vệ.

Đón lấy những cơn gió mùa thu heo hắt, anh rất nhanh đã biến mất ở trong đám người ngoài kia.

Trong khoang tàu điện ngầm chật chội những người với người, Lục Tân chìm ngập ở trong đám người vừa mới tan tầm.

Những hành khách trong tàu điện ngầm có người đang đọc báo, có người thì đang gà gà gật gật tựa vào thành toa tàu chợp mắt một chút dưới ánh mắt mờ tối.

Cũng có vài kẻ dùng quyển tạp chí che ở trên mặt, giấu giếm ánh nhìn đê tiện chằm chằm vào những nữ sinh có phong cách ăn mặc tương đối mát mẻ.

Có vài người đang cầm những chiếc điện thoại đã sớm cũ đến mức tróc sơn, lớn tiếng thảo luận về những vụ làm ăn có quy mô lớn đến hàng tỷ đồng mấy phút đồng hồ liền.

Lúc Lục Tân vừa mới lên tàu, trong khoang đã sớm không còn chỗ ngồi, sau khi đi qua hai trạm cuối cùng cũng đã có một chỗ ngồi.

Nhưng khi anh vẫn còn chưa kịp ngồi xuống, thì đã bị một ông lão tay cầm thức ăn “vèo” một cái chạy lên chiếm chỗ trước.

Ông ta còn trợn mắt trừng Lục Tân một cái.

Lục Tân với kỹ năng không bằng người ta, không thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận số phận, tiếp tục kéo tay nắm ngụp lặn ở trong đám người.

“A, đến trạm đài Nguyệt Lượng rồi rồi.”

Lục Tân hơi có chút mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía xung quanh, cũng xuôi theo dòng người chật chội chậm rãi rời khỏi khoang tàu.

Hai bàn tay anh nhét trong túi, ngắm nhìn những người không hề do dự bước về bốn phương tám hướng, anh lẳng lặng đứng yên một chỗ.

Sau cùng, anh cất bước, đi về hướng nhà mình.

Lúc này, đang có rất nhiều bóng người không hề che giấu tung tích của bản thân đã sớm chờ Lục Tân ở cửa trạm chờ, cứ đứng ở đó xa xa mà nhìn anh.

Bởi vì thân phận của Lục Tân, anh có đầy đủ quyền lực có thể trực tiếp xin bay từ bên ngoài thành phố vào thành phố vệ tinh số hai của Thanh Cảng, cũng có thể không cần phải chịu một đợt kiểm tra của các phòng ban trước khi đáp xuống đất giống như những người có năng lực khác.

Thế nhưng, bộ phận thông quan đặc biệt tất nhiên phải phân phối người đến đây nhìn anh một cái.

Mà đối với Lục Tân mà nói, anh cũng cảm thấy bộ phận thông quan đặc biệt chắc chắn là có quyền được làm như thế.

Vì vậy bọn họ chẳng qua chỉ biết điều mà không tuyên bố thi hành nhiệm vụ của bản thân, người thì về nhà, người thì quan sát con đường về nhà của anh.

Đối với bộ phận thông quan đặc biệt mà nói, trong lòng bọn họ vẫn vô cùng lo lắng, hy vọng rằng có thể theo anh trở về.

Nhưng xuất phát từ hiệp nghị giữ bí mật cùng với sự tôn trọng của bọn họ đối với Lục Tân, mặc dù bọn họ vẫn còn chưa quá yên tâm, thế nhưng cũng chỉ có thể kết thúc nhiệm vụ của bản thân tại đây.

Bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng có một quy định bất thành văn thế này: “Khi không có lời mời chính thức của đồng chí Đơn Binh, không được chủ động tiến vào trong tòa nhà cũ.”

Nhất là tòa nhà cũ đã được sửa sang qua mà động một cái là biến mất kia.

Vào thời điểm Lục Tân đi vào bên trong hành lang đen ngòm của tòa nhà cũ, trong nội tâm anh lại xuất hiện sự kháng cự mơ hồ.

Lúc còn ở bên ngoài, anh vẫn rất muốn ở lại, thậm chí còn mong muốn trở lại nhanh một chút.

Điều này đã gây áp lực cực lớn lên người điều khiển trực thăng và người hộ tống trực thăng do viện nghiên cứu Nguyệt Thực phái đi cùng anh, bọn họ đã hết sức rút ngắn lộ trình vốn dĩ là bốn ngày, bảy lần tiếp tế ở giữa, xuống còn ba ngày, ba lần tiếp tế ở giữa.

Thế nhưng, ngày hôm nay khi thực sự quay trở lại rồi, đứng ở trước tòa nhà cũ, Lục Tân lại có chút không muốn đi lên nữa.

Thế nhưng, nhà vẫn luôn là nơi phải về.

Trong lòng suy nghĩ như thế, Lục Tân lại tiếp tục đi vào trong tòa nhà cũ.

Thật ra thì thời gian anh rời khỏi đây cũng chưa bao lâu cả, dù sao thì ba ngày trước vẫn còn đang sóng vai tác chiến đây.

Nhưng dường như tòa nhà cũ bị anh kéo đến khu vực hoang dã để chiến đấu có điều gì đó không giống với tòa nhà cũ ở Thanh Cảng này.

Trong hành lang, dường như có sức mạnh tinh thần dày đặc bao phủ, làm cho mức độ áp lực của không khí lớn hơn so với bên ngoài mấy lần.

Đằng sau mỗi một cánh cửa đang khép hờ kia, dường như có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.

Đối với tất cả những chuyện này, Lục Tân cũng làm như không thấy, vẫn chỉ nhẹ nhàng từng bước từng bước đi lên tầng.

Mà theo quá trình đi lên trên tầng của anh, bên trong những căn nhà của tòa nhà cũ, những thứ dòm ngó, cùng với những ánh mắt khát khao cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều.

“Kẽo kẹt…”

“Xiu…”

Các loại tạp âm hòa vào nhau bỗng nhiên vang lên, từng cánh cửa chợt rung động vô cùng kịch liệt.

Những cái bóng khác nhau lóe lên trước mặt Lục Tân, rồi lại nhanh chóng hòa nhập vào bên trong cơ thể anh.

Mỗi khi một cái bóng hòa nhập vào, sẽ có một sự thay đổi khác nhau trong cơ thể của Lục Tân.

Hoặc là đột nhiên trên khuôn mặt anh có thêm một con mắt, nhãn cầu quét ra xung quanh.

Hoặc là đột nhiên có một khuôn mặt khác ló ra từ phía sau, đang cố gắng phá áo anh để ra ngoài ngắm nhìn thế giới này.

Ngoài ra trên vai trái anh còn có một cái bướu lớn, trực tiếp muốn mọc ra một cái đầu khác.

“Cái bướu này lớn quá rồi…”

Lục Tân vỗ vỗ lên vai trái của mình, ngăn cản động tác kích động của người này, sau đó anh thấp giọng lên tiếng: “Tất cả mọi người trở về đi thôi!”

“Tôi biết mọi người đã từng thuộc về tôi.”

“Thế nhưng, tôi không muốn vượt qua giới hạn đó đâu, như bây giờ đã rất tốt rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận