Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1410: Đội phó đáng tin nhất trong lịch sử (1)

“Alo?”

“Hàn Băng sao?

“Nghe thấy tôi nói chuyện không? Có thể lực lượng tinh thần ở nơi này hơi hỗn loạn ảnh hưởng tới tín hiệu…”

“Đúng vậy, vấn đề đã được giải quyết…”

“Bây giờ tôi không thể quay về, nơi này còn có vài thứ, phái người tới trông chừng, nếu không sợ rằng lúc nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó…”

Dưới vầng trăng máu, tất cả người nhà sóng vai xếp thành một hàng đứng bên cạnh xe tải, gương mặt đều có chút kỳ lạ vừa nghiêm túc vừa cam chịu nhìn Lục Tân đang đứng ở một chỗ không xa gọi điện thoại cho người trong Thanh Cảng, cơ thể hết nhảy lên cao rồi lại nằm rạp xuống đất, chỉ vì tín hiệu trong cánh đồng hoang kém đến mức đáng thương.

Cảm giác kia không biết phải nói như thế nào, đặc biệt có hương vị của cuộc sống.

Lục Tân cũng không còn cách nào khác.

Ô nhiễm đúng là đã được giải quyết, nhưng còn dư lại cả một toà án Ngọ Dạ như vậy.

Nói thật không phải thật, nói giả cũng không phải giả, dù sao anh cũng không thể thả lên xe hàng để kéo trở về.

Hơn nữa để lại chỗ này cũng không được. Những chuyện quỷ dị trong cánh đồng hoang này vốn dĩ đã nhiều, bây giờ toà án Ngọ Dạ lại là một tòa cung điện trống rỗng. Ngộ nhỡ bị một thứ gì không nên tiến vào lại chạy vào, anh cũng không có cách nào bảo đảm liệu có thể xảy ra chuyện gì nữa hay không.

Mới vừa lúc nãy, cha ở bên cạnh cũng như nhao nhao muốn thử muốn đem toà án Ngọ Dạ về cho mình.

Mẹ ngay lập tức quay sang trừng mắt nhìn ông, khiến cho ông có chút chột dạ.

Lục Tân thấy vậy cũng chỉ có thể cố gắng ngăn cản ông, hơn nữa giải thích với ông: “Thật ra không phải con không yên tâm cho cha…”

“Chủ yếu là trong này vừa mới có người chết đó…”

“Một căn nhà có ma, cha có thể ở được không?”

Sau khi Lục Tân gọi điện thoại một hồi, trên cánh đồng hoa rất nhanh đã xuất hiện một hàng đèn pha.

Từng người từng người lái xe đi đến cánh đồng hoang, dán đất mà đi, nhìn rất có cảm giác ngang ngược oai phong.

Thanh Cảng thật sự coi đây là một chuyện nghiêm trọng.

“Ầm ầm ầm!”

Từng chiếc xe chở hàng quân sự lái tới, ngay lập tức xếp hàng trên cánh đồng hoang, bao vây xung quanh lại.

Bắt đầu từng hàng chiến sĩ võ trang đầy đủ đi ra, một nửa họng xuống chĩa ra phía bên ngoài, một nửa nhắm ngay sau sau lưng Lục Tân. Mặc dù tác dụng thực tế không lớn, nhưng thái độ nghiêm túc này, ít nhất cũng nói rõ Thanh Cảng xem trọng chuyện này như thế nào..

Mà một vòng nhỏ bên trong hàng xe chuyên dụng, là một tổ đội tiếp viên mặc quần áo bảo hộ phong phú chạy tới.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là. người tới đầu tiên lại là Bích Hổ, bên cạnh còn có một đứa trẻ con đang xách theo một cái máy tính xách tay, chầm chậm chạy đến trước mặt Lục Tân, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đứng nghiêm trước mặt Lục Tân nói: “Đội trưởng, kết thúc rồi?”

Lục Tân hơi bất ngờ với sự xuất hiện đúng lúc của gã ta, gật đầu một cái: “Kết thúc rồi!”

“Được!”

Bích Hổ lập tức nghiêm túc trả lời, cùng Hùng Hài Tử đứng ở sau lưng Lục Tân giống như hai người hộ vệ.

“Các người làm gì vậy?”

Lục Tân cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

“Thân là đội phó, dẫn theo đội viên của chúng ta, luôn luôn phụ trách an toàn của anh mọi lúc mọi nơi là chức trách của chúng em.”

Bích Hổ nghiêm túc trả lời, cũng rút súng ra, làm bộ dạng nghiêm trọng.

Hùng Hài Tử ở bên cạnh cũng học theo y chang, chỉ có là lực không lớn như Bích Hổ, ánh mắt lóe lên hơi chột dạ.

“Cái này…”

Giờ khắc này Lục Tân cảm thấy mình không biết nên nói cái gì cho đúng.

Cũng đúng lúc này, chỉ thấy ở phía xa lại một đoàn người khác đi tới, là Trần Tinh và tiểu đội tiếp viện mà cô dẫn tới. Chỉ thấy bóng dáng của cô ấy cao gầy, trên người khoác lên bộ quần áo bảo hộ thật dày, giống như một người đàn ông vai u bắp thịt. Nếu như không phải nghe được giọng nói của cô, thiếu chút nữa Lục Tân đã không nhận ra cô rồi.

“Đơn Binh, tình huống cụ thể bây giờ như thế nào?”

“Kết thúc rồi…”

Lục Tân vừa trả lời, vừa cẩn thận quan sát.

Sau đó anh phát hiện, những người tới không chỉ có Trần Tinh và tiểu đội tiếp viện, còn có mấy đội mặc những bộ quần áo bảo hộ tiên tiến nhất trang bị những vũ khí tân tiến nhất của Thanh Cảng, phía sau xe lại có một đám người nghiên cứu viên mặc trang phục màu trắng.

Thậm chí ở trên chiếc xe cuối cùng, Lục Tân còn thấy được bóng người của giáo sư Bạch, Tô Tín Trung và bộ trưởng Trầm.

Mặc dù bọn họ chưa rõ tình thế ở dưới này nên không dám đến gần, nhưng cũng cố gắng nhìn về phía trước, trên mặt tràn đầy ân cần.

Chút chuyện nhỏ như vậy, sao nhiều người tới vậy?

Lục Tân cảm giác có chút bất ngờ, không khống chế được suy nghĩ của mình. Nếu như bây giờ bỗng nhiên có một ngọn hỏa tiễn phóng tới, vậy bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng không phải biến mất luôn à?

Những người này, không có tính cảnh giác gì cả.

“Là ở chỗ đó!”

Lục Tân trong lòng nhủ thầm, xoay người lại chỉ vị trí của toà án Ngọ Dạ: “Cũng bởi vì còn để lại vật này cho nên tôi không yên tâm để trở về. Cô nhìn xem, đó chính là toà án Ngọ Dạ, nó ra cũng chính là cung điện tinh thần mà sau khi người cầm kiếm chết đi để lại.”

“Cái gì?”

Lục Tân nói chuyện rất bình thường, nhưng giọng nói của Trần Tinh lại bất chợt cao lên, thậm chí ngữ khí cũng thay đổi.

Đám người giáo sư Bạch trên băng tần ở phía xa xa cũng nghe được những lời này, rõ ràng cả ba người đều cảm thấy bối rối, không nhịn được mà đứng lên.

“Cung điện tinh thần đó…”

Nhìn phản ứng của Trần Tinh, Lục Tân suy nghĩ lại một chút, hình như không có nói sai gì mà?

Nhưng sự kinh ngạc của Trần Tinh lại không hề giảm bớt, khó tin hỏi lại: “Cung điện tinh thần?”

“Đúng!”

Giọng nói của Trần Tinh vẫn rất hoảng hốt: “Sau khi người cầm kiếm chết để lại?”

“Đúng!”

Giọng nói của Trần Tinh lại nâng cao: “Người cầm kiếm chết rồi?”

“Đúng vậy…”

Cách một tầng nón sắt bảo vệ, Trần Tinh nặng nề gõ lên đầu mình, hỏi tiếp: “Là người cầm kiếm đó sao?”

“Đúng thế đó…”

Trần Tinh sắp phát điên: “Anh giết chết hắn ta, sau đó để lại vật này?”

Lục Tân cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ: “Có vấn đề gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận