Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 474: Quả nhiên chị ấy đã bị lây nhiễm (1)

“Cho nên, đây là năng lực của quái vật kia…”

“Nó có thể khống chế thân thể của mình?”

“Không đúng, nó đang chiếm cứ bộ não của mình, tranh đoạt quyền khống chế của thân thể với mình…”

“Nếu nói, bên trong bộ não có một bộ phận nào đó, khống chế bản thân phát ra kiểu tiếng cười này, như vậy, tiếng đàn đã trực tiếp xâm nhập vào bộ phận này của mình, đồng thời để chính mình phát ra kiểu tiếng cười này, cũng tiến thêm một bước khống chế chính mình.”

Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, Lục Tân cảm nhận có một cảm giác chưa từng trải nghiệm qua.

Thật giống như có một ý thức, chuẩn bị ngang ngược chui vào trong bộ não của chính mình, xua đuổi chính ý thức của mình ra ngoài, hiển nhiên lúc này ý thức của mình đã trở nên càng ngày càng thanh tỉnh, nhưng thân thể lại càng ngày càng nặng nề, có cảm giác ý thức rời xa thân thể.

Thậm chí anh có thể nghe thấy bản thân vẫn luôn cười lạnh.

Ở bên cạnh anh cách đó không xa, Cao Đình té ngã ở trên mặt đất, đồng thời cũng luôn nở nụ cười quỷ dị này, nghiêng ngả lảo đảo, chậm rãi bò lên, thân thể của cô ta giống như một con rối gỗ, có cảm giác bị miếng vải lụa nào đó lôi kéo hành động, cực kỳ không phối hợp.

Ánh mắt của cô ta khiến cho Lục Tân cảnh giác, ánh mắt âm trầm cùng không có ý tốt.

Đặc biệt là khi cô ta giơ súng, từ tư thế, cô ta giống như đang định cầm súng lên, nhắm ngay mình.

Cô ta đã bị quái vật bộ não khống chế…

Suy nghĩ của Lục Tân lúc này vô cùng rõ ràng, có thể rất dễ suy nghĩ ra chuyện này.

Nếu cô ta giống như kẻ điên đã bị khống chế, như vậy cô ta vô cùng có khả năng sẽ giống kẻ điên công kích mình.

Như vậy sẽ rất nguy hiểm…

Trước mắt đã xuất hiện bóng chồng lên nhau, giống như ý thức bị nén đến cực độ.

Nhưng ở trong bóng chồng này, Lục Tân vẫn có thể nhìn thấy em gái đang bò đến bên cạnh mình, xông lên đằng trước, hai kẻ điên sắp đến gần chính mình lập tức bị em gái vướng chân, sau đó ngã xuống thật mạnh, hai chân xoắn lại thành bánh quai chèo.

Lúc này bản thân đã cho em gái sự tín nhiệm ở một mức độ lớn nhất.

Cho nên, em gái mới có thể không bị khống chế, hoàn toàn tự do đối phó với kẻ điên xung quanh.

Chẳng sợ bộ não của mình đã bị ảnh hưởng, cũng sẽ không liên lụy đến cô.

Mà dựa vào tính tình của cô, nếu Cao Đình nổ súng với mình, Lục Tân không bảo đảm em gái có thể làm ra cái gì đối với cô ta hay không…

Lúc đang suy nghĩ về vấn đề này, ánh mắt Lục Tân bỗng nhiên trở nên có chút quái dị.

Anh nhìn thấy một kẻ điên vọt đến xa đầu, điên cuồng nhào tới, nhưng động tác của đầu xe thoạt nhìn vừa đần độn mà lại chậm chạp, sau đó ngồi xổm xuống một cách cứng ngắc, vậy mà tránh được đòn tấn công này, sau đó động tác của cô ta càng ngày càng lưu loát, cô ta không có nâng súng nhắm ngay mình, mà là nhanh chóng ném súng xuống, trên mặt cô ta vẫn cứ mang theo nụ cười quỷ dị, đôi mắt cũng luôn âm trầm nhìn chằm chằm Lục Tân.

Nhưng cô ta làm, lại là một chuyện khác.

Dồn sức nhấc chiếc moto lên, hơn nữa còn ngồi lên đó lần nữa, sau đó hung hăng đạp chân ga, xông ra ngoài với một tiếng ầm ầm.

Như thể cô ta đã sớm quan sát hoàn cảnh, chạy ra ngoài mấy chục mét, khi tốc độ đạt tới mức cao nhất, cô ta chợt nhấc tay lái lên, chiếc xe trực tiếp lao thẳng lên một chiếc xe ô tô bỏ hoang nằm chắn ngang giữa cô ta và con quái vật, động cơ mang theo động năng, làm cho cô ta dùng chiếc ô tô bỏ hoang này như ván cầu, trực tiếp vọt lên không trung, như một viên đạn nhắm về phía con quái vật đang treo trên đường kia.

Chỉ là, cũng chỉ là trông như nhắm về phía quái vật, trên thực tế thì khoảng cách còn có chút xa.

Xe máy rất nhanh vọt lên cao, sau đó bắt đầu rơi xuống.

Mà lúc này, đầu xe trực tiếp đứng lên từ trên xe máy, buông lỏng tay lái ra.

Cô ta dùng xe máy vọt tới giữa không trung làm điểm tựa, lại nhảy dựng lên lần nữa.

Điều này khiến cho cô ta giống như đang bay, trực tiếp nhắm về phía bộ não kia.

“Sao cô ta lại mất khống chế trước tôi?”

“Không đúng, cô ta không có mất khống chế…”

Lục Tân nhanh chóng suy nghĩ, hơn nữa nháy mắt đã nghĩ ra đáp án.

Đây là chứng cứ quan trọng nhất mà mình vẫn luôn quan sát và tìm kiếm, người phụ nữ này quả nhiên đã bị lây nhiễm.

Cơ thể của cô ta đã xuất hiện dị trạng rõ ràng, bộ não cùng thân thể cũng không thống nhất.

Thậm chí hai thứ còn có ý thức đối kháng nhau.

Chính vì kiểu không phối hợp này, cho nên khi đầu cô ta bị ảnh hưởng, thì thân thể vẫn còn chấp hành mệnh lệnh lúc trước.

“Hả?”

Cũng ngay nháy mắt khi suy nghĩ rõ ràng vấn đề này, đồng tử của Lục Tân bỗng nhiên hơi co rụt lại.

Anh nhìn thấy đầu xe đã nhắm về phía con quái vật, ở giữa không trung cố gắng giãn cơ thể ra, chân dài tay dài, dáng người quả thật vừa uyển chuyển mà mạnh mẽ, nhưng khi sắp vọt đến trước mặt con quái vật, cô ta lại ném súng trong tay đi, kéo chiếc túi màu đen mà chính mình đeo sau lưng ra trước người, hai tay nhanh chóng với vào trong ba lô, khi rút ra lần nữa đã chia ra nắm một quả…

… Quả táo nhỏ màu xanh lục!

Lục Tân bỗng nhiên biết người phụ nữ này muốn làm cái gì.

“Ơ…”

Sau khi phát hiện mục đích của đầu xe, đầu óc của Lục Tân bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh.

Ở ngay cái loại cảm giác thanh tỉnh xuất hiện trong nháy mắt này, Lục Tân cảm giác ý thức đã trở về trong thân thể.

Các loại âm thanh xung quanh đều bỗng nhiên rõ ràng hơn.

Không còn chỉ có âm thanh của đàn violon, trong cái kèn trên tay lái xe máy của đầu xe, tiếng âm nhạc tê tâm liệt phế, tiếng cười lạnh của vô số kẻ điên xung quanh, dùng cả tay chân leo lên, âm thanh nhanh chóng đến gần mình, đồng thời ùa vào lỗ tai của mình.

Lục Tân hít một hơi thật sâu, sau đó ấn xuống một cái nút màu bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận