Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 21: Thật nhiều đồ chơi (2)

Lục Tân vẫn im lặng, anh không trả lời cũng không từ chối, chỉ nhìn ngón tay nhòn nhọn của em gái dần vươn về phía mình.

Đầu ngón tay nhẵn nhụi bén nhọn, tựa như có một ma lực vô hình.

Chỉ chọt nhẹ lên người sẽ xuất hiện hậu quả đáng sợ.

Nhưng mà khi ngón tay em gái gần chạm lên người Lục Tân, thì đột nhiên trở nên thong thả.

Ngón tay cô không cắm vào cơ thể Lục Tân, mà chỉ lướt nhẹ qua sống lưng anh, cách lớp áo có thể chạm được một vết sẹo thật dài, rất khủng khiếp và đáng sợ. Có thể dễ dàng đoán được vết thương tạo thành vết sẹo này nặng đến mức nào.

“Anh trai luôn là tên ngốc…”

Em gái hạ giọng, nói nhỏ: “Khi người khác làm hại em, chỉ có mình anh đứng ra bảo vệ em!”

Biểu cảm quái dị trên mặt cô dần trở nên mềm mại, giống như một cô bé bình thường đầy yếu ớt. Cô vươn đôi tay ra, nhưng không phải làm Lục Tân bị thương, mà là để ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ như muốn vùi vào cơ thể Lục Tân. Anh nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của cô hơi run lên giống như khóc rất dữ dội, chỉ là ở trong con hẻm nhỏ vắng người không nghe được tiếng khóc nào.

Lục Tân nhìn em gái khóc như vậy, qua một lúc lâu mới than nhẹ một tiếng.

Có một số việc, cảnh trong mơ và hiện thực chồng chéo, ảo tưởng và sự thật chồng lên nhau, anh đã dần không thể nào phân biệt được rõ.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nắm vai em gái, cười nói: “Em gái, em có biết anh không còn giống trước kia nữa hay không?”

Trên khuôn mặt nhỏ của em gái lem nhem nước mặt, nhưng không thể giấu nổi vẻ tò mò: “Cái gì?”

“Anh mới vừa tìm được một công việc nữa, anh có tiền!”

Lục Tân nghiêm túc nói: “Cho nên dù anh không thể cho em món đồ chơi như thế, nhưng anh có thể dẫn em đi mua đồ chơi!”

Anh giơ một ngón tay chỉ về đường phố náo nhiệt phía xa, nói: “Mặc sức mua, em muốn mua cái gì thì mua cái đó!”

“Được không?”

Em gái nghe vậy thì đôi mắt hơi sáng lên, giống như đã quên mất nỗi đau vừa nãy.

Khuôn mặt nhỏ còn lấm lem nước mắt của cô lộ ra nụ cười, ra sức gật đầu.

“…”

Tiền xử lý quái vật tinh thần cấp một trong tiệm cà phê đã bị anh để lại trại trẻ mồ côi Ánh Dương hết rồi, nhưng Lục Tân đi làm vài năm, vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, ước chừng khoảng cỡ hai ngàn. Lục Tân tìm một cái máy ATM cũ nát, rồi rút hết tiền trong thẻ ra, sau đó anh dắt tay em gái đi đến khu phố cũ có nhiều cửa hàng nhất.

Dù sao anh đã tìm được công việc mới, sau này sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

Búp bê Barbie mặc Âu phục tinh xảo, ôm gấu nhỏ ngây thơ chất phác, rối gỗ có thể hoạt động khớp xương, bé cưng bằng lông vừa bóp sẽ kêu “ôm ôm hôn hôn bế lên cao”… Lục Tân mua một lúc rất nhiều đồ chơi, mua từ đầu phố đền cuối phố. Có vài món là hàng tồn trước sự kiện Mặt Trăng Máu, cũng có một vài món vừa được làm sau sự kiện Mặt Trăng Máu.

Anh ngó lơ ánh mắt mọi người, cũng không tiếc tiền… Phải tiêu đến hết mới thôi…

Chỉ cần em gái gật đầu đồng ý, hoặc là lọt vào mắt cô, anh sẽ mua hết.

Anh cũng biết người khác không thấy em gái của mình, khi anh trò chuyện với em gái hoặc là đi bộ cùng cô sẽ nhận được một vài ánh mắt kỳ quái. Bình thường anh sẽ chú ý, nhưng hôm nay không thèm quan tâm chút nào.

Anh chỉ cố hết sức mình để làm thỏa mãn tâm nguyện của em gái.

Cuối cùng, trên tay anh xách bốn năm cái túi, trên lưng còn cõng mấy con gấu to, dưới nách cũng kẹp một đống đồ chơi. Dưới ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, anh dắt em gái đi đến cây cầu bắt ngang sông, rồi dồn tất cả đồ chơi lại thành một đống.

Em gái ngồi chính giữa đống đồ chơi, đôi mắt tỏa sáng.

Cô vặn đầu búp bê Barbie ra, bứt gãy chân, rồi móc tròng mắt con gấu nó ôm trong lòng ra, xé rách giữa bụng con gấu, rồi cô đổi cánh tay và chân của con búp bê, cũng gỡ luôn pin trong bé cưng bằng bông chỉ biết kêu “ôm ôm hôn hôn bế lên cao” … Cô ra sức xé nát, phá hư món đồ chơi này, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn trước giờ chưa từng có.

Còn Lục Tân dựa lên lan can bên cạnh, đốt một điếu thuốc lẳng lặng nhìn em gái.

“Em rất vui đó anh ơi!”

Cuối cùng, em gái ngẩng đầu lên, nụ cười lúc này rất là đẹp.

Cuối cùng Lục Tân đã yên tâm, cười nói: “Vậy em sẽ cho anh mượn sức mạnh đúng chứ?”

Em gái đứng dậy khỏi đống đồ chơi đã bị phá nát thành mảnh nhỏ, đôi mắt tỏa sáng cười với Lục Tân:

“Anh trai ngốc của em, chẳng lẽ anh không biết thật ra anh có thể cưỡng ép sử dụng năng lực của em sao?”

“Anh biết!”

Lục Tân im lặng một lúc rồi trả lời: “Nhưng anh vẫn muốn hỏi em trước!”

Khuôn mặt hơi vặn vẹo của em gái đột nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ thật lòng, sau đó cô vươn bàn tay nhỏ mảnh khảnh về phía Lục Tân.

“Vào lúc anh cần em, em sẽ xuất hiện ở bên cạnh anh!”

Lục Tân nhìn vào đôi mắt em gái, rồi nghiêm túc vươn tay.

“Bốp!”

Dưới ánh trăng máu, anh và em gái đập tay nhau, giống như đưa ra lời ước định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận