Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1185: Hạ Trùng thành phố Trung Tâm (2)

Bịch! Bịch! Bịch!

Vào mấy phút đồng hồ trước, khi đối mặt với những thể tinh thần màu đen không ngừng vọt lại đây, Lục Tân có cảm giác mình sắp không chịu nổi.

Anh cảm nhận được cơn đau đầu dữ dội.

Mỗi một lần hạt màu đen trở nên xao động đều làm mạch máu trong đại não của anh phình to ra, điên cuồng chuyển vận máu khiến nó căng cứng đau đớn.

Bình thường thỉnh thoảng có một hai lần thì không sao cả, nhưng cảm giác mạnh đập liên tục này làm anh có cảm giác choáng váng.

Thậm chí anh có thể cảm nhận được, cha đã cố tình từ chối sức mạnh tinh thần mà anh cho ông mượn, bây giờ cha đã cố hết sức tiêu hao sức mạnh tinh thần chính mình để ngăn cản những thể tinh thần màu đen xung quanh tới gần, tranh thủ thời gian cho anh…

Tính chất đặc biệt của ông là sợ hãi, nhưng ông làm cái bóng của anh thì cũng có sức mạnh tinh thần.

Thậm chí sau khi trở thành Lãnh Chúa Tinh Thần của thành phố Hắc Trảo, sức mạnh tinh thần của ông còn không yếu.

Chỉ là, trong tình huống bình thường, ông chỉ dựa vào tính chất đặc biệt là đã có thể giải quyết vấn đề.

Bây giờ, ông lại không thể không dùng cách tiêu hao sức mạnh tinh thần để chống lại đám người màu đen này.

Điều này quả thực giống như là bắt một nhà khoa học lên chiến trường đánh giặc…

Không, là một đồ tể chạy lên lôi đài đánh quyền với tuyển thủ chuyên nghiệp.

Nhìn từ một góc độ khác mà nói, từ trước đến giờ đều là Lục Tân mượn sức mạnh tinh thần của mọi người trong nhà, nhưng lúc này lại ngược lại.

Không ngờ cha lại thi triển sức mạnh tinh thần của bản thân để giúp đỡ Lục Tân.

Chỉ là dù biết rõ là không thể, hơn nữa bình thường cha còn rất ích kỷ, tại sao ông lại làm như vậy?

Chẳng lẽ ông cũng chịu ô nhiễm quá nặng?

“Tao ở đây liều mạng giúp mày, thế mà mày lại đứng đó cười thầm…”

Trong lúc Lục Tân đang nghĩ về vấn đề này, thì vẻ mặt không khỏi lóe lên vui vẻ, tiếng gầm gừ của cha đột nhiên vang lên.

Những cái bóng màu đen kích động xung quanh đang không ngừng biến hóa đủ loại hình dạng, khi ông càng lúc càng khó ngăn cản thể tinh thần màu đen đã hung hăng nhìn Lục Tân, bất mãn và phẫn nộ trong mắt cha vô cùng rõ ràng, giống như là muốn đánh cho Lục Tân một trận.

“Không có không có...”

Lục Tân vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Con đang nghĩ đối sách.”

Cha tựa như trở nên kích động hơn, cái bóng tạo ra làn sóng thật lớn, xốc bay những thể tinh thần màu đen quanh đó bay ra ngoài.

Rồi chằm chằm vào Lục Tân: “Mày nghĩ ra rồi?”

“Đúng vậy...”

Lục Tân hơi lấy lại tinh thần, hoạt động não, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Hay thôi mình trốn đi?”

“Trốn?”

Cả người cha cứ như dại ra: “Thế mà mày lại muốn chạy trốn?”

“Đúng vậy...”

Lục Tân thản nhiên nói: “Cha cũng đâu cần sĩ diện đâu, đánh nhau thua bỏ trốn chẳng phải là điều bình thường sao

“Huống hồ là bọn họ ỷ đông hiếp yếu, là vô số người nhào vào đánh hội đồng cả nhà chúng ta hơn nữa mẹ còn không có ở đây…”

“Mày mày mày...”

Nhìn thấy vẻ mặt đúng tình hợp lý của Lục Tân, cha tức đến mức cái bóng trở nên tán loạn.

Tựa như hóa thành vô số chỉ tay tỏa ra bốn phương tám hướng, căm giận kêu lên: “Đầu tiên mày trốn hay không tao không nói…”

“Xung quanh toàn là thứ đồ này, mày trốn bằng cách nào?”

Lục Tân lập tức im lặng, vì anh không biết nói như thế nào.

Đầu hơi nhói đau, đúng vậy…

Cha thay đổi, chính anh cũng thay đổi, không thể không nói, lúc đưa ra quyết định này, trong lòng loáng thoáng cảm giác thỏa mãn, giống như trong nội tâm có cảm giác tự hào vì quyết định của mình, nhưng vấn đề quan trọng là…

Bây giờ anh phải làm sao đây?

“Bằng bằng...”

Rồi vào ngay lúc này, đột nhiên có vài viên đạn có màu xanh lóa mắt từ trên trời bay xuống.

Ngay khi nó vừa rơi xuống đất, không ngừng hình thành từng đám từng đám tia lửa điện màu xanh xoay tròn.

Hơn nữa càng quay càng lớn, ban đầu chỉ có đường kính chưa tới một mét, hai ba giây sau đã xoay tròn to lên chừng mười mét.

Khu vực quanh tia lửa điện giống như lưỡi dao sắc bén, chớp mắt đã mài những thể tinh thần màu đen xung quanh thành từng mảnh,

“Chà?”

Cho dù là Lục Tân, hay là cha, đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Phía trên tòa nhà cao tầng bên cạnh, có sợi dây thừng thả xuống, một đám người ăn mặc đồ màu đen trang bị võ trang đầy đủ bay trên không trung bắt đầu bắn liên tục, bắn ra những viên đạn hồ quang màu xanh đầy kỳ quái này, vừa nhảy từ trên cao xuống rơi vào đám người.

Trái tim Lục Tân đập lên thình thịch, sau khi nhìn thấy bọn họ rơi xuống đã lập tức bị vô số thể tinh thần màu đen bao phủ.

Anh biết kết quả đáng sợ sau khi chạm vào những thể tinh thần này, cảm thấy lo lắng cho đám người đó theo bản năng.

Nhưng ngay sau đó, anh đã nhìn thấy được một cảnh tượng kinh ngạc, những người trang bị võ trang màu đen đó bị thể tinh thần màu đen chạm vào nhưng không hề bị ảnh hưởng chút nào, nhanh chóng giơ súng lên, từ viên đạn nổ ra tia điện màu xanh xoắn ốc không ngừng bắn ra, tàn phá thể tinh thần xung quanh.

Thân hình bọn họ mạnh mẽ, không linh hoạt như hệ người nhện nhưng lại toát ra sức mạnh chỉ có ở người từng được huấn luyện kỹ càng.

Một đường đánh chết, không ngờ bọn họ có thể nhanh chóng dọn sạch, gần như còn hiệu suất hơn cả cha, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Tân.

Khuỵu một gối xuống đất, đưa lưng về phía Lục Tân, hình thành một vòng vây rộng lớn, tiếp tục tiêu diệt những thể tinh thần có ý đồ tới gần.

“Bộ đội Phụ Linh?”

Khoảng cách gần, cuối cùng Lục Tân đã nhận ra thân phận những người này, sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?

“Kẽo kẹt...”

Cũng khoảnh khắc này, đường phố đối diện, cánh cửa một nhà dân đột nhiên bị mở ra, có một cô gái mặc váy ngắn thò đầu ra.

Váy ngắn, chân ngắn, khuôn mặt tinh xảo như biểu cảm lạnh lùng, chính là Hạ Trùng – Người có năng lực của thành phố Trung Tâm.

Cô ấy nhanh chóng vẫy tay với Lục Tân: “Anh điên rồi sao? Một thân một mình chống lại quân đoàn địa ngục của Hỏa Chủng…”

“Mau tới đây...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận