Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 144: Ôm em gái

“Có thể xử lý nó như thế sao?”

Dưới chân tường phía Nam, Lục Tân không nghĩ ngợi những chuyện khác.

Lúc này anh chỉ nghĩ cách làm thế nào để xử lý con quái vật tinh thần này trước khi nó ăn sạch tất cả người dưới chân tường.

Anh đã đồng ý cho em gái mượn năng lực, hoặc là nói anh đã hoàn toàn tin tưởng em gái. Từ sau khi cô bắt đầu chịu trách nhiệm chính trong vụ làm sạch này, Lục Tân cảm nhận được cảm giác thả lỏng khác thường, anh có thể cảm nhận được cảm xúc vui vẻ của em gái. Mà ở một mức độ nào đó, anh không thể không thừa nhận, lúc này bản thân anh đang cực kỳ buông lỏng, cảm giác thoải mái giống như được tháo gông xiềng ra.

Cái cảm giác này, thật sự đã rất lâu rồi chưa xuất hiện lại ở anh.

Trong trạng thái này, anh giống như một người đứng xem, anh đã hoàn toàn rút khỏi trận chiến này chỉ đứng bên cạnh quan sát.

Cảm giác hai con quái vật chém giết nhau, với anh giống như đang xem một vở kịch.

Đó là một cảnh tượng rất kỳ quái, hai con quái vật đều được ghép lại từ từng khuôn mặt khác nhau.

Chỉ là khuôn mặt trên một con quái vật mang dáng vẻ của người bình thường, chỉ chi chít những nét mặt khác nhau. Còn các khuôn mặt trên con quái vật bị em gái làm ô nhiễm thì đều có vẻ vặn vẹo quái đản.

Khả năng tấn công của nó thì chỉ mạnh hơn một chút so với những con quái vật bình thường…

Nghĩ như vậy, Lục Tân cảm thấy chơi rất vui.

Đối mặt với con quái vật tinh thần khổng lồ đáng sợ, thế mà bản thân lại cảm thấy nó rất bình thường…

Hai con quái vật đứng sát vào nhau, dùng cánh tay được tạo thành từ mặt người xé rách con đối diện, rồi dùng mặt người trên cơ thể mình cắn xé đối phương, chúng giống như hai con dã thú. Nhưng rõ ràng là hình thể của con quái vật ở phía em gái đã nhỏ hơn chút, nhưng trông rất hung tợn.

Nó giống như một con búp mê mang may mắn bị méo mó.

Mà đối phương giống như một con chó vàng vừa béo vừa vụng về.

Cho nên con của em gái đã nhanh chóng đè lên người nó, giống như muốn bao phủ nó hoàn toàn vậy.

Vô số khuôn mặt méo mó đang gặm cắn lẫn nhau.

Con quái vật tinh thần bị đè ở phía dưới đã gần như mất đi hoàn toàn sức phản kháng.

“Em gái thật sự rất lợi hại...”

Trong lòng Lục Tân không khỏi bùi ngùi, đồng thời ngẫm nghĩ thì ra mình cũng có thể giúp đỡ em gái thông qua cách này.

Xem chừng trên người anh có rất nhiều bí mật.

Chờ có cơ hội, anh cần phải tìm hiểu thêm bản thân mình một chút…

… Mặc dù là thế, nhưng cách nói vì phát hiện trên người mình có rất nhiều bí mật, cần phải nghiên cứu một chút thì có vẻ hơi quái dị.

“Ong ong ong...”

Vào lúc Lục Tân tạm yên tâm, thậm chí bắt đầu suy nghĩ một chuyện nào đó của bản thân.

Hình như có một tín hiệu như có như không nào đó được truyền đến từ nơi xa xôi.

Lục Tân nhìn thấy con quái vật tinh thần to lớn kia đột nhiên dừng lại.

Nó để mặc cho con quái vật tinh thần méo mó bị em gái khống chế cắn nó mà chẳng hề nhúc nhích.

Kết hợp với thân hình khổng lồ của nó, lúc này nó lộ ra một dáng vẻ đờ đẫn mê mang.

Sau đó, bỗng nhiên cả cơ thể nó bắt đầu phóng ra một sóng điện cực mạnh, giống như có một sức mạnh vô hình bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, đồng thời nó còn phát ra tiếng động không biết có phải là do ảo giác tạo thành hay không. Mà từng khuôn mặt dần trở nên mơ hồ, đục ngầu, giống như từng khối băng đang tan ra sau đó hòa trộn vào nhau, rồi chảy xuống, đồng thời phóng ra một sức mạnh đã được nó ấp ủ khủng khiếp không thể nào tưởng tượng được.

Lục Tân đứng phía xa xa nhìn lại, hơi nhíu mày.

“Không ổn…”

Ở khu đất hoang ngoài thành Nam, tuy người đã rút, lúc này không còn ai nhìn lén Lục Tân nữa.

Nhưng cho dù là thành viên tổ Hành Động Đặc Biệt, hay chiến sĩ tuần tra thành phố, hoặc là tổ điều tra thì trên tay ai cũng đang cầm dụng cụ đo lường tinh thần được chế tạo đặc biệt. Đồng thời họ cũng cảm nhận được tín hiệu dao động tinh thần cực mạnh và dồn dập.

Cảnh tượng này khiến họ ý thức được một vấn đề: “Quái vật tinh thần muốn phát ra phóng xạ cuối cùng?”

Trước kia, tổ phân tích thông tin đã dự đoán được phản ứng cuối cùng của con quái vật tinh thần này.

Phóng xạ tinh thần mà nó phóng ra không khác một quả bom.

Không chỉ người sống trong thành, thậm chí trong phạm vi mười ki-lô-mét , những người sống trong khu vực bị ảnh hưởng bởi phóng xạ đều sẽ xảy ra vấn đề.

Lục Tân ở lại đây là để giải quyết quả bom ô nhiễm tinh thần này.

Nhưng bây giờ, điềm báo phóng xạ đã xuất hiện, chẳng lẽ...

“Em gái...”

Ngay khi Lục Tân ý thức được con quái vật tinh thần kia có vấn đề, anh lập tức gọi em gái theo bản năng.

Tâm trạng anh trở nên căng thẳng, sau đó tự mình nhào về phía con quái vật tinh thần kia.

Nhưng khi anh hơi trấn tĩnh lại thì phát hiện bản thân mình không lao ra, mà người lao ra lại chính là em gái...

Cô mặc chiếc váy trắng dơ bẩn xốc xếch, lúc này cô vọt cả người ra ngoài, sau đó quay lại nhìn sang con quái vật tinh thần mặt người có vẻ sắp phát nổ, nở nụ cười “ha ha” sau đó cố gắng duỗi cả người.

“Rắc” “Rắc” “Rắc”

Cả người của cô dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo ra, đang cố sức dãn dài ra.

Nhưng mà cơ thể nhỏ bé của cô cũng chỉ lớn có nhiêu đó, nếu bị kéo căng ra đương nhiên không thể chịu nổi.

Vì thế chớp mắt, cơ thể của cô đã lập tức chia ra thành thật nhiều phần nhỏ.

Cho dù là bốn chân xinh xắn hay là cơ thể thì lúc này đã chia ra bốn phần, bay lơ lửng giữa không trung.

Giống như một miếng gỗ hoàn chỉnh bị chia ra thành từng miếng gỗ nhỏ.

Nhưng trong bầu không khí quanh đó, vẫn còn văng vẳng tiếng cười đùa vui vẻ của em gái.

“Anh hai nhìn kia, có rất nhiều em…”

Dưới tiếng cười của cô, con quái vật mặt người vì bị cô làm ô nhiễm mà trở nên méo mó cũng kéo dãn cơ thể to lớn của mình, hơn nữa bộ phận chính giữa cũng bắt đầu rách ra. Nó chủ động chia mình thành nhiều phần nhỏ, nhưng không vì chia nhỏ ra mà làm mình bị tan biến, giữa như phần bị chia tách tựa như có một loại gắn kết vô hình nhưng rất vững chắc.

Sau khi bị chia ra, diện tích của nó đã được tăng lên.

Tiếp đó, con quái vật tinh thần méo mó này phóng từng phần cơ thể ra bao bọc lấy con quái vật tinh thần đang sắp phát nổ.

Luồng phóng xạ to lớn đã bị em gái ôm chặt lại không cho phóng ra nữa.

Lục Tân nhìn cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác đau đớn kỳ lạ.

Như có kim đâm vào trong não, rồi hung hăng đâm chọt.

Anh nhìn em gái đang vui vẻ ôm chặt con quái vật sắp phóng ra phóng xạ tinh thần cực mạnh để cho sức mạnh của nó tùy ý lan tràn ra khắp nơi. Dù anh biết đây là một loại năng lực của em gái, nhưng không hiểu vì sao anh lại không muốn nhìn cảnh tượng này.

“Kết thúc...”

Cũng ngay lúc này, Tần Nhiên và những người có năng lực khác đã làm tốt chuẩn bị rút lui.

Cạnh mái nhà cao ba mươi tầng có móc một móc câu to chắc, sau đó họ dùng tư thế cực kỳ chuyên nghiệp để nhảy xuống.

Tần Nhiên là người xuống lầu cuối cùng.

Anh ta chờ thêm hai giây nữa, sau khi ấn nút xong thì nhìn chằm chằm vẻ bề ngoài của dụng cụ trong tay.

Chờ thật lâu, mà anh ta không thể nhìn thấy sự thay đổi của dữ liệu trên đó.

“Nước ngầm ở thành Thanh Cảng này rất sâu…”

Phát hiện này làm anh ta hít sâu một hơi, sau đó không hề do dự mà đi thẳng đến lan can,

Khoảnh khắc khi vừa quay đầu, anh ta đột nhiên phát hiện có một ánh mắt nhìn thoáng qua phía sau lưng mình.

Không biết có phải vì anh ta ảo giác hay không, mà anh ta lại có cảm giác như vừa rồi mình bị một người phụ nữ nhìn thoáng qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận