Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 437: Quỷ đả tường (1)

Tút tút tút bí bo....

Dưới ánh trăng máu, chiếc xe máy chầm chậm đi dọc theo con đường trong vùng hoang vu.

Ngọn gió mát lạnh ban đêm thổi vào mặt khiến tâm trạng của Lục Tân càng trở nên rối rắm.

Không biết là vì năng lực của vị vũ giả đó vẫn còn lưu lại hay là vì nguyên nhân nào khác.

Cho đến lúc này, trước mặt Lục Tân vẫn còn xuất hiện kỹ thuật nhảy kì quái của vị vũ giả đó.

Trong lòng cũng sẽ hiện lên câu chuyện giữa cô và ngôi làng khiến người ta đau đầu.

Bây giờ anh không nghĩ tới cái quái dị mà mình nhìn thấy rốt cuộc là cái gì. Giống như vị vũ giả đó, cuối cùng năng lực của cô là gì. Thanh Cảng trước đây cũng ghi lại một hệ thống năng lực tên là "Vũ giả", không biết có cùng chủng loại với cô hay không.

Bà già đó rõ ràng là quái vật, nhưng chính mình lại là người duy nhất có thể thấy được, rốt cuộc chủng loài của bà ta là gì?

Suy nghĩ của Lục Tân rất loạn, anh không cố gắng phân tích mà ghi lại vào sổ tay.

Thứ chiếm giữ đầu óc của anh lúc này là một thứ gì đó phức tạp đến mức dường như không thể hiểu được nó.

Ở nơi hoang vu với bên trong tường thành cao cổng, quả nhiên không hề giống nhau...

Đến cuối cùng ai mới là người có năng lực, ai mới là nguồn ô nhiễm?

Lúc chính mình nhìn cái thôn làng này, kẻ hại người là người có năng lực, cứu người chính là quái vật.

Nhưng kẻ hại người không hẳn là không thể đồng cảm, kẻ cứu người không phải không có chỗ đáng giận.

Cái cảm giác phức tạp này khiến Lục Tân cảm thấy không tốt chút nào.

Không có đường phân chia rõ ràng ở giữa khiến anh rất không thích.

"Bọn người Trần Tinh làm rất đúng..."

"Làm sao có thể làm mà không có trật tự, khiến cho người ta rối loạn,..."

May mắn Lục Tân là người lạc quan tích cực, luôn hướng về phía trước. Anh yên lặng lái xe, quyết định không suy nghĩ về việc này nữa. Anh nghĩ tốt hơn hết nên tìm cách đi đến đường chính, tìm được một chỗ nghỉ ngơi tốt...

Chủ quan...

Suy nghĩ ban đầu là đến đây bổ sung nước, nhưng kết quả lại đổ hết nước ra ngoài, chỉ còn lại một cái bình.

Nhưng chính mình lại thừa ra hai bình nữa, hơn nữa đã dùng hết một bình.

Hiện tại anh chỉ còn lại một bình đựng nước và một cái bình rỗng, sợ là ngày mai đánh răng thôi cũng thấy tiếc.

Hơn nữa lúc nãy đã uống một bụng nước mì, có lẽ là do nước lèo hơi mặn nên thay vì thấy đủ nước rồi ngược lại còn thấy hơi khát.

Anh còn nhớ lời khuyên bảo của Hàn Băng, ở vùng hoang dã rất nguy hiểm.

Lại... Khát!

Hô, Lục Tân thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, mượn ánh trăng máu nhìn ngắm xung quay vùng hoang dã.

Sau đó anh phát hiện...

.... Bản thân lạc đường rồi.

Lúc này, anh đang ở trong một vùng đất hoang không biết tên, xung quanh đều là cỏ dại, nhiều nơi đã che hết đường đi. Nhìn về phía xa xa, anh không thấy bóng dáng của đường lớn đâu, ngay cả thôn làng vừa mới đến cũng không còn thấy bóng dáng.

 Nơi nào cũng có thể nhìn thấy, là một mảnh rừng rậm, nằm ở các nơi khác nhau của vùng hoang vu.

"Kính mắt, chiếu bản đồ lên."

Lục Tân cố gắng nhìn một hồi, sau đó nhẹ giọng gọi.

Anh không dám lớn tiếng ở nơi hoang vu như này, vì sợ bị cái gì đó nghe thấy.

Trên kính bên trái, một đám dữ liệu nhảy lên, Lục Tân nhìn thấy được bản đồ, cũng nhìn thấy một điểm nháy trên bản đồ.

Điểm này chính là vị trí đứng của anh hiện giờ.

Có thể thấy rõ, vị trí này đã lệch rất xa so với đường lớn mà anh muốn đi lúc đầu.

Ban đầu sau khi rời khỏi thôn làng nọ, anh tính toán đi dọc theo con đường nhỏ trên lại quay trở lại ngã tư đường.

Bây giờ bản thân đã chạy dọc theo con đường nhỏ lâu như vậy rồi, theo lý thuyết phải đến gần con đường chính.

Nhưng kết quả chính mình đi càng ngày càng xa đường chính.

"Đường ban đêm khó đi quá..."

Lục Tân nói thầm, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng đỏ rực, nhẹ nhõm nói: "Cũng may mặt trăng đủ sáng ..."

Theo bản đồ, xác định được phương hướng của đường chính, anh chọn một con đường nhỏ và lái xe về phía trước.

Tiếng xe máy trong không gian yên tĩnh như này có vẻ rõ ràng dị thường.

Trong bụi cỏ cao gần một người, dường như luôn có một đôi mắt ảm đạm nhìn anh.

Lục Tân đi dọc theo con đường nhỏ một đoạn, sau đó dừng lại.

Bởi vì anh phát hiện bản thân càng đi càng có chút không đúng, không hề đến gần đường chính mà là đi song song.

"Sai hướng rồi sao?"

 Lục Tân nghĩ nghĩ, lấy la bàn từ trong túi treo trên ghi đông ra.

Nương theo ánh trăng, vừa mới mở ra, kim chỉ nam của la bàn quay loạn như một con bọ không đầu.

Một từ trường nào đó ảnh hưởng đến trạng thái của kim chỉ nam.

Lục Tân không còn cách nào khác, đành phải cất la bàn đi, ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, so sánh bản đồ trên ống kính, trong lòng chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ:

"Đường lớn có xu hướng kéo dài hết cỡ, ở phía trước lệch về bên phải. Nói như vậy, chỉ cần vẫn giữ hướng đi thẳng đi về phía trước, vô luận như thế nào cũng có thể đi đến đường lớn... Dù sao xe máy cũng còn đủ xăng, coi như là đi dạo mát.."

Hạ quyết tâm, anh khởi động xe lần thứ hai.

Ánh đèn của chiếc xe máy xé toạc một thế giới hắc ám nhè màu đỏ sậm, đường nhỏ phía trước thấp thoáng ngọn cỏ dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận