Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1327: Một phát đạn hạ xuống có thể hoàn toàn hủy diệt chương trình học của Thanh Cảng (1)

Trước ngày bắt đầu tham gia lớp huấn luyện đặc biệt một ngày Lục Tân đã đi tới khuôn viên đại học Thanh Cảng của thành phố chính.

Tuy rằng thoạt nhìn thì đều nằm trong khuôn viên của đại học Thanh Cảng, nhưng trên thực tế, bọn họ không hề ở trong cùng một khu vực với những sinh viên ở ký túc xá khác của trường, thoạt nhìn càng giống như là thuộc về một học viện nhỏ khác của đại học Thanh Cảng hơn. Có kiến trúc cổ xưa, cùng với những dây leo chằng chịt bám đầy lên vách tường.

Chương trình học sẽ bắt đầu vào 10 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Tân đã đi tới giảng đường dạy học vào lúc 9 giờ rưỡi rồi, trong thoáng chốc đẩy cửa bước vào, anh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hơi hơi ngẩn người ra, chỉ thấy trong giảng đường vốn có sức chứa hơn trăm người này, đã có rất nhiều người ngồi rồi.

Có một người ngồi ở mãi phía trước, ngẩng đầu nhìn anh mà cười, là một cô gái tóc cột đuôi ngựa, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Ở bên cạnh cô ấy, còn có một người phụ nữ mặc một cái váy màu đỏ rượu, nét mặt mơ hồ.

Bên cạnh đó còn có một người mập mạp trên người có rất nhiều hình xăm.

Có một học sinh nhỏ đang chôn đầu ở phía sau notebook, không ngừng lạch cạch lạch cạch mà gõ bàn phím.

Một người đàn ông mặc một chiếc áo gió trông cực kỳ nghiêm cẩn, bao bọc bản thân cực kỳ kín đáo, chỉ ngồi thế thôi cũng đã cao hơn người khác nửa cái đầu rồi.

Còn có một người, vừa nhìn thấy anh bước vào, đã vui sướng mà không ngừng vẫy tay ra hiệu cho anh…

“Cái anh này…”

Tuy rằng trước đó anh đã đoán được rằng, lần huấn luyện này đây cũng không chỉ nhằm vào một mình anh mà tổ chức ra, rất nhiều người có năng lực ở bên phía Thanh Cảng bên này cũng sẽ đến đây tham gia, nhưng Lục Tân cũng tuyệt đối không thể ngờ được người tới lại có thể nhiều đến như vậy.

Không chỉ có những người có năng lực mà anh đã quen biết từ trước như Tửu Quỷ, Hồng Xà, La Hán, Hùng Hài Tử, Chó Trông Cửa, Bích Hổ, thậm chí còn có đám người thuộc nhóm nghiên cứu viên như giáo sư Trần Lập Thanh, bác sĩ Giả Mộng Di, tiến sĩ Mạc Dịch…

Toàn bộ giảng đường có đến hơn một trăm chỗ ngồi, cũng đã xấp xỉ ngồi đầy một phần ba rồi.

Với tình hình này, nếu như một quả tên lửa đánh vào đây, bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng cũng xem như bị xử lý sạch sẽ nhỉ?

“Đội trưởng đội trưởng…”

Vào thời điểm Lục Tân đang hơi hơi kinh ngạc bị toàn bộ mọi người trong giảng đường nhìn chăm chú, Bích Hổ đã nhịn không được mà hô tên anh.

Lục Tân lúc này mới kịp phản ứng lại, gật gật đầu chào hỏi vài cái với những người đang nhìn chăm chú vào anh kia, sau đó bước nhanh đến chỗ bên cạnh Bích Hổ rồi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Trước kia tôi còn không biết lớp huấn luyện này mở ra cho nhiều người đến như thế đâu đấy?”

“Đúng vậy.”

Bích Hổ nhỏ giọng nói: “Có rất nhiều người đều chỉ mới được gọi điện thoại thông báo vào tối ngày hôm qua mà thôi.”

“Dường như là trong khoảng thời gian này giáo sư Bạch đã có phát hiện về một điểm mấu chốt nào đó, muốn mượn lớp huấn luyện lần này để thông báo với mọi người.”

Lục Tân nhớ tới những lời trước đó mẹ anh nói, hơi hơi kinh ngạc: “Phát hiện gì cơ?”

Bích Hổ nghiêm túc lắc đầu: “Cái này không quan trọng.”

Lục Tân có chút mờ mịt: “Cái này không quan trọng nói, vậy cái gì mới là quan trọng?”

“Quan trọng là…”

Bích Hổ nhẹ nhàng nắm lấy một góc tay áo của Lục Tân, đưa mắt ra hiệu anh nhìn về phía trước một cái, nói: “Cậu nhìn xem đó là ai?”

“Hửm?”

Lục Tân tò mò, ngẩng đầu lên nhìn lại, bèn nhìn thấy Hàn Băng, cô ấy đang cùng với một người khác, quay đầu nhìn về phía của anh, còn vẫy vẫy tay với biên độ rất nhỏ với anh để chào hỏi, anh vội vàng nở một nụ cười chào hỏi lại với cô ấy.

Sau khi chợt phản ứng lại, Bích Hổ hẳn là không phải để cho anh nhìn thấy Hàn Băng, ánh mắt lập tức dừng người đang ngồi ở bên cạnh Hàn Băng, là một cô gái cao gầy, mặc một chiếc áo gió màu xám, khí chất có chút lạnh nhạt.

“Thiết Thúy?”

Anh bỗng nhiên nhớ ra, trước đây anh đã từng gặp cô gái này một lần rồi.

“Là Linda…”

Bích Hổ nghiêm túc sửa lại cho đúng, chợt vẻ mặt hưng phấn: “Tôi cũng không ngờ tới có thể chạm mặt với cô ấy ở chỗ này được…”

Lục Tân cũng không ngờ tới.

Hàn Băng và Linda đều ở chỗ này, điều này đã nói lên, lớp huấn luyện lần này của Thanh Cảng, những người đến đây không chỉ có đám người có năng lực, còn có nhân viên nghiên cứu, ngay cả một số những nhân viên thu thập phân tích số liệu nghiên cứu cũng được triệu tập đến đây? Lúc này mà một quả tên lửa nào đó rơi xuống đây thì…

Mà một điều khác làm cho anh cảm thấy tò mò đó chính là…

Giáo sư Bạch rốt cuộc là đã phát hiện ra điều gì rồi, vậy mà lại triệu tập đến đây nhiều người như thế?

Trước kia không phải đã nói rất rõ ràng rằng, đây cũng chỉ là một buổi huấn luyện nhằm mục đích đưa ra một số lời chỉ dẫn cho anh thôi sao?

“Ai nha nha, đội trưởng đội trưởng…”

Bích Hổ đầy mặt kích động: “Tôi không ngờ tới Linda sẽ đến đây, cậu thử nói xem? Bây giờ tôi phải làm thế nào đây?”

Rất rõ ràng vấn đề mà Bích Hổ còn thực tế hơn một chút, Lục Tân cũng chỉ đành phải giúp cho gã phân tích tình huống trước mắt đã: “Cậu qua chào hỏi một cái?”

“Đã chào rồi nha.”

Bích Hổ nói: “Khi tôi vừa thấy cô ấy tới đã vội vàng đi lên chào hỏi, còn hàn huyên tới ba phút.”

Lục Tân hơi hơi kinh ngạc: “Cô ấy thế nào?”

Bích Hổ cười nói: “Sự nhiệt tình đối với tôi vẫn giống như trước đây vậy…”

Lục Tân mới vừa gật đầu một cái, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Trước kia cô ấy có nhiệt tình với cậu rồi sao?”

Bích Hổ nói: “Không nhiệt tình.”

“Vậy lần này……”

“Anh cũng có thể hiểu là, cô ấy đối với tôi y chang như trước kia vậy, một chút cũng không nhiệt tình…”

“Vậy cậu nói chuyện hàn huyên như thế nào?”

“Tôi ở chỗ này nói, cô ấy ở chỗ đó nghe thôi…”

“Nói thật…”

Lục Tân do dự một chút, vẫn quyết định thực tâm thực ý thổ lộ lời khuyên của bản thân với Bích Hổ: “Người anh em này, cậu là một tên địa chủ luôn muốn chạy đến tủ quần áo nhà người ta để đánh nhau, so với một cô gái vừa thông minh nghiêm túc lại còn vô cùng có nguyên tắc như Thiết Thúy trên cơ bản là không thể có một tia khả năng nào đâu…”

Bích Hổ ngây ngẩn ra một chút, mở to hai mắt nhìn: “Vì sao chứ?”

Lục Tân liếc một cái thật sâu vào gã, nói: “Bởi vì cậu không đàng hoàng đấy, cho tới bây giờ cậu vẫn là một địa chủ thích tìm người khác đánh nhau.”

“Cậu cứ không thay đổi tật xấu của bản thân như thế, người ta sao có thể nhìn trúng cậu được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận