Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 130: Bom lây nhiễm tinh thần

Ở một nơi cách thành Thanh Cảng ba mươi dặm, có một tòa thành bị bỏ hoang.

Mặt trăng máu trên bầu trời có vẻ đặc biệt lớn, tựa như đóng chiếm mất nửa bầu trời của tòa thành bị bỏ hoang, nuốt hết một nửa bóng đêm vào trong nó, xác thành thị hoang vắng bị phủ một màu đỏ nhợt nhạt, tựa như có dòng máu đang từ từ chảy qua.

Mà ở bên cạnh thành thị bị bỏ hoang có một tòa nhà cao chừng ba mươi tầng, đang có người tụ tập.

Bọn họ không sử dụng bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào, chỉ nương theo ánh trăng trên bầu trời để quan sát.

Có bảy tám người đàn ông được trang bị vũ trang, trong lồng ngực ôm súng ngồi canh gác ở bốn phía tòa nhà.

Ở giữa mái nhà tòa nhà có đặt một cái hộp, bên trên nó để một ít rượu, đồ hộp, thịt ăn từ trưa và bánh màn thầu.

Bên cạnh cái hộp có ba người ngồi, một người đội mũ Beret trên đầu, trên mặt đeo cái kính râm cực lớn. Trên người anh ta tỏa ra một khí chất dũng mãnh riêng biệt, đó là sự bình tĩnh và thong dong đã lăn lê bò lết ngoài hoang dã nhiều năm mới có được.

Một người khác là một đứa bé trai có cái đầu hơi to, nhưng dáng người thì lại gầy tong teo, đôi mắt nho nhỏ trông có hơi kỳ quái.

Còn có một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đỏ, để đầu tóc dài, trên mặt luôn treo nụ cười tươi tắn.

Ba người họ đang nhìn người đối diện, trong mắt ngập tràn cảnh giác.

Trong khung cảnh hồi hộp, người đàn ông đeo kính râm đột nhiên vung mạnh tay, nói thầm:

“Hai con hai…”

Sau đó anh ta giữ bài còn dư lại, biểu cảm trên mặt thì đầy khiêu khích.

Đứa bé trai có cái đầu hơi to nhìn thoáng qua bài trong tay, trên mặt lộ ra một biểu cảm độc ác.

Nó đột nhiên hạ quyết tâm rút hai quân bài ra đánh xuống:

“Quỷ nổ…”

Sắc mặt người đàn ông đeo kính râm lập tức trở nên xấu hổ.

Sau đó đứa bé trai có cái đầu to lại rút bài ra, cười bỏ xuống: “Bốn đến tiêm, thuận tận trời!”

Trong tay nó chỉ còn một lá bài.

Lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu đỏ đột nhiên cười rút bốn lá bài ra: “Nổ!”

Đó là bốn con ba.

Sau đó người đàn ông mặc tây trang màu đỏ lại vứt ra một con năm, người đàn ông đeo kính râm cười to, đánh ra một con chín cuối cùng.

“Không được không được, chơi lại lần nữa…”

Đứa bé trai có cái đầu to không phục lắm, vội vàng khoa tay múa chân: “Tôi còn muốn giành địa chủ.”

“Không cần!”

Người đàn ông đeo kính râm mỉm cười đứng dậy, nói: “Đã có thể xác định không có vấn đề.”

Người đàn ông mặc tây trang màu đỏ nghe vậy cũng cười đứng dậy.

Đứa bé trai có cái đầu to không dám nói gì nữa, đây là thông lệ của đoàn kỵ sĩ bọn họ.

Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ trở về, chỉ cần là người vào thành thì đều bắt buộc phải ngồi đánh bài chung với nhau.

Trong quá trình đánh bài cũng là để quan sát lẫn nhau, chỉ cần logic của người nào có vấn đề, ví dụ như rõ ràng là hai nông dân mà lại dùng đại vương của mình đè tiểu vương của đối thủ, hoặc rõ ràng nhìn thấy địa chủ ra hai, mà nhà mình ôm tiểu vương cứ không chịu bỏ ra, hoặc là liên tục ăn ba cú nổ, bao gồm cả đồng bọn nhà mình, sau đó có biểu hiện dao động hoặc cảm xúc khác thường.

Chính là chứng minh có nguy hiểm, cần phải tạm thời giam lại, hoặc là tiếp tục quan sát.

Trên cơ bản thì những đoàn kỵ sĩ sở hữu người có năng lực đều sẽ có cách đo lường của riêng mình.

Người đàn ông đeo kính râm đi tới lan can tòa nhà nhìn về hướng thành Thanh Cảng.

Trong tay của anh ta cầm một thứ đồ màu trắng, bên trên nó không ngừng lóe ra tia sáng lập lòe màu xanh.

“Bắt đầu rồi sao?”

Người đàn ông mặc tây trang màu đỏ nhìn sang, nói: “Thời gian sớm hơn so với dự đoán.”

“Có lẽ là bị phát hiện rồi, dù sao Thanh Cảng có không ít người có năng lực.”

Người đàn ông đeo kính râm cười nói: “Có điều số lượng người tụ tập lúc trước cũng đã đủ số lượng thí nghiệm.”

“Lần này chúng ta rất thuận lợi.”

Đứa bé trai có cái đầu to nhích người lại gần, lúc này có thể nhìn ra tuy nó có dáng vẻ của một đứa bé trai nhưng làn da lại rất khô ráp, trên môi và cằm đều có râu cứng, cách nói chuyện cũng giống ông cụ non:

“Đã hoàn thành ủy thác bức tranh Trăng Máu, cái sản phẩm mới nhất của Giáo hội khoa học kỹ thuật có lẽ sẽ đủ giúp chúng ta cản lại một chút. Điều quan trọng đó là ghi lại số liệu thí nghiệm bom lây nhiễm tinh thần “em bé khóc thút thít”. Nếu như vậy, lần này chúng ta có ba nhiệm vụ, đã hoàn thành được hai.”

“Điều tiếc nuối duy nhất đó là chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm…”

Nó nói rồi nhìn về phía người đàn ông mặc tây trang đỏ, nói: “Bị người nào đó sơ ý phá hỏng rồi!”

Dường như vì mới nãy đã bị nổ một lần cho nên bây giờ nó còn hơi hận người đàn ông mặc tây trang đỏ.

“Chuyện này cũng đâu thể trách tôi.”

Người đàn ông mặc tây trang đỏ cũng không tức giận, cười nói: “Con rối của tôi là dùng để phối hợp nhiệm vụ với đại ca.”

“Đừng cưỡng cầu.”

Người đàn ông đeo kính râm nói: “Lần này bức tranh mới là quan trọng, những cái khác chỉ là thuận tiện mà thôi.”

“Huống chi ba nhiệm vụ hoàn thành hai, hơn nữa có thể an toàn rút lui đã là không tệ rồi.”

“Thành Thanh Cảng không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu.”

“Con heo tham ăn đi giành thức ăn sẽ luôn là người đầu tiên bị đưa lên bàn ăn.”

Nói rồi, anh ta ngồi xuống trên một cái ghế bằng vải bạt đặt ở gần lan can tòa nhà, vắt chéo chân.

Nhìn về hướng thành Thanh Cảng, thì thầm ra lệnh: “Thu dọn cẩn thận mọi thứ, chờ sau khi thu thập được số liệu vụ nổ sẽ lập tức rút lui.”

“Vèo…”

Đối mặt với ánh sáng màu xanh nhạt. Ngay chớp mắt cả người Lục Tân lùi ra sau hai ba mét.

Những tia sáng đó không lan đến người anh.

Nhưng mà những người có vẻ mặt chất phác đứng bên cạnh quả cầu màu trắng thì chẳng biết tránh né. Lập tức bị ánh sáng màu xanh bao phủ, cơ thể lập tức run rẩy thật mạnh, trên người họ tỏa ra mùi hôi thối. Có thể thấy được ánh sáng màu xanh đó càng ngày càng mạnh, rồi ngay sau đó, Lục Tân nhìn thấy trên người họ có một thứ gì đó vặn vẹo có hình dạng một người đang giãy giụa đau đớn bò ra, bay về quả cầu màu trắng.

Cái vật thể hình người này hơi trong suốt, chỉ có khuôn mặt là hoàn chỉnh, còn những cái khác thì cứ như không có thực thể.

Chúng nó bị ánh sáng điện bao phủ cả người, có một dáng vẻ hoàn toàn giống nhau.

Có điều, trên nét mặt những người đó chỉ có biểu cảm bi thương, còn cơ thể những người này lại xuất hiện dáng vẻ đau khổ và giãy giụa.

Bọn họ thầm tru lên, sau đó bay vào bên trong ánh sáng điện màu xanh ở phía trước.

Bởi vì khoảng cách cực gần, cơ thể của họ không tránh khỏi tiếp xúc, chạm vào nhau. Không ngờ chỗ tiếp xúc lại dung hợp vào nhau, giao hòa lẫn nhau, dính chùm vào nhau, rồi nhanh chóng biến thành một con quái vật có bảy tám cái tay, bảy tám cái chân, và ba cái mặt.

Biểu cảm trên mỗi khuôn mặt đều không giống nhau, có đau khổ, có mê mang, có người tựa như đang kêu gào.

Bọn họ giống như đã hình thành một sinh mạng mới, lập tức nhanh chóng bò lên bức tường thành

“Không ổn, kiểm tra đo lường được tinh thần dao động bất thường…”

“Xác định có quái vật tinh thần xuất hiện…”

“Tất cả đề cao cảnh giác, xác định tường phía nam thành phố Vệ Tinh số 2 có quái vật tinh thần xuất hiện…”

“Nhắc lại, tường phía nam thành phố Vệ Tinh số 2 có quái vật tinh thần xuất hiện…”

“Nghi ngờ có liên quan đến giáo hội khoa học kỹ thuật…”

Một âm thanh giống vậy cũng đồng thời vang lên cùng một lúc trong kênh trò chuyện.

Phía trên tường thành, các chiến sĩ đều nhìn xuống dưới theo bản năng. Tuy họ không thấy rõ nhưng lại có thể cảm nhận được dưới đó có một đống thứ vặn vẹo, giống như có thể thu hút ánh mắt tất cả mọi người. Mà nương theo ánh sáng mặt trăng máu đang treo lơ lửng trên trời, có một vài người có thể phân biệt mơ hồ thứ đó là do vô số người gộp thành, phát triển thành một con quái vật có ít nhất bốn gương mặt…”

“Cuối cùng chính chủ đã xuất hiện…”

Phía trên bờ tường, Bích Hổ nhìn về đoàn quân sức mạnh tinh thần vặn vẹo. Không ngờ trên mặt gã lại lộ ra cảm giác hưng phấn.

Thân là người có năng lực, gã xem thường những binh lính chỉ có thể mượn ánh trăng để miễn cưỡng phân biệt, gã “nhìn” thấy rõ ràng hơn một chút. Nói đúng ra là gã có thể cảm nhận rõ cái gì đang tồn tại dưới đó, thậm chí còn có thể cảm nhận được quỹ đạo di chuyển và nhúc nhích của cái thứ đó.

“Không sợ địch dữ, chỉ sợ kẻ địch bỏ trốn…”

Trong lúc nói chuyện, gã hơi ngồi xổm người xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào trong kính ngắm: “Linda, có được sử dụng đạn đặc biệt không?”

“Vào thời khắc quan trọng, anh sử dụng đạn đặc biệt không cần xin chỉ thị của tôi!”

“Tôi không xin chỉ thị, chỉ muốn nhắc nhở cô. Bây giờ tôi muốn sử dụng đạn đặc biệt, nhưng nhất định phải nhìn kỹ…”

“Rất oai phong!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận