Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 833: Đúng là không chuyên nghiệp (1)

Sau khi suy tính kỹ càng mọi chuyện thì anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe,

Phó tổng giám đốc Tiêu ngồi phía trước ngoan ngoãn lái xe, lúc nghe thấy Lục Tân ngồi phía sau nói chuyện điện thoại anh ta còn chẳng dám thở mạnh.

Anh ta chỉ nghe được lời một phía của Lục Tân, vì thế muốn đối chiếu thì rất khó đoán được gì, chỉ cảm thấy khó hiểu thôi.

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lục Tân ngồi ở trên ghế sau, trong tay cầm điện thoại vệ tinh bình tĩnh nói mấy lời như “Người đó là ai? Cứ lấy công việc làm trọng. Vậy cô sắp xếp đi.” quả thật còn ra dáng lãnh đạo hơn ông già nhà anh ta nữa là.

Vì thế anh ta ngồi thẳng lưng lên theo bản năng, nghiêm túc nhìn thẳng phía trước lái xe.

Hơn nữa quyết định lập tức quên sạch những lời không nên nghe…

Xe chạy thẳng một đường, khoảng chừng hai mươi phút đã đi đến khu phía Đông của thành phố Vệ Tinh số hai, vào bên trong một khu biệt thự được xây dựng tinh xảo, đi theo con đường nhỏ lát đá, dừng ngoài cửa một căn nhà có bức tường cao lớn bao quanh bên ngoài, đây chính là biệt thự mà bình thường Cao Nghiêm hay sống.

Lục Tân nhìn thấy kỹ, anh cảm thấy căn biệt thự này rất đáng giá.

“Anh Tiểu Lục, chúng ta làm như thế nào?”

Phó tổng giám đốc Tiêu dừng xe, quay đầu nhìn Lục Tân với vẻ mặt nghiêm túc.

Căng thẳng, sợ hãi, rồi loáng thoáng có chút nóng lòng muốn thử.

Lục Tân khó hiểu liếc nhìn anh ta, cảm thấy anh chàng Tiêu Viễn này có gì đó kỳ lạ.

Tại sao anh ta lại không mang dáng vẻ không giận tự uy của phó tổng giám đốc công ty như khi mới gặp mặt, mà lại tự biến mình thành dáng vẻ đáng yêu ngốc nghếch thế này?

Anh khẽ thở dài, rồi dặn dò: “Cậu bảo vệ tốt bản thân là được.”

“Dạ dạ.”

Phó tổng giám đốc Tiêu lập tức ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ nghe lời đến mức khiến người khác phải đau lòng.

Lục Tân đỡ Cao Nghiêm vẫn còn đang hôn mê lên rồi đi đến trước cửa sắt cao lớn, lễ phép ấn chuông cửa.

Chờ thêm mười giây, lại ấn một lần nữa.

Đợi mười giây sau, lại ấn một lần.

Anh dự tính nếu người bên trong còn không chịu ra mở cửa, thì anh sẽ phá cửa mà vào.

Đúng vào lúc này, cửa sắt bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, bên trong vang lên tiếng bước chân ào ào, ngay khi Lục Tân nhìn thấy khoảng sân bên trong thì đồng thời một đống họng súng tối thui toát ra hơi thở nguy hiểm chĩa thẳng trên mặt anh.

“Ấy, chuyện này...”

Lục Tân lui về phía sau một bước theo bản năng, anh đã nhìn thấy rõ những khuôn mặt ngập tràn hơi thở hung dữ.

Nhà họ Cao đã đoán anh sẽ đến từ lâu, thậm chí họ còn chuẩn bị sẵn sàng người để đối phó với anh?

Mí mắt anh không khỏi giật giật, sau đó đối mắt với một đống họng súng tối om, trên mặt nở nụ cười:

“Chào mọi người.”

“Trong thành phố Vệ Tinh, cầm súng là vi phạm pháp luật đấy, biết không?”

Một loạt tay súng trong biệt thự đồng loạt quay mặt nhìn nhau, trên khuôn mặt lạnh nhạt của họ lóe lên một chút khó hiểu.

“Cậu chính là Lục Tân?”

Ngay khi một loạt họng súng tối om chĩa thẳng vào mặt Lục Tân, trong sân biệt thự vang lên một giọng nói.

Xuyên qua một loạt tay súng, có thể nhìn thấy đó là một người đàn ông dáng người cao lớn mặc bộ tây trang được ủi phẳng phiu, vẻ ngoài của người này có mấy phần tương tự với Cao Nghiêm, trông rất có khí thế, ông ta nhìn thẳng về phía Lục Tân, trong giọng nói ẩn chứa cơn giận mãnh liệt:

“Là trẻ mồ côi sống ở trại mồ côi Trăng Máu, sau đó lén gia nhập vào đội huấn luyện lục soát hoang dã, ngoài mặt là nhân viên quèn trong tập đoàn vận chuyển Tiêu Thị, trong tối lại âm thầm nhận nhiệm vụ tư nhân, nhận việc ám sát, đòi nợ, tay súng bắn thuê, trai bao, bởi vì từng hoàn thành ủy thác của nhân vật máu mặt nào đó trong thành phố Trung Tâm mà được họ che chở.”

“Bởi vì có chỗ dựa của giới tư bản mà lá gan của cậu gan càng lúc càng lớn, thậm chí còn dám hoành hành ngang ngược?”

“...”

Người đàn ông trung niên kia nói to, đồng thời nhìn về phía bên cạnh Lục Tân, hai bắp đùi của Cao Nghiêm bị Lục Tân bắn chảy máu đỏ thẫm rất chói mắt. Ông ta cố đè nén cơn giận trong lòng, nói: “Chỉ vì một chuyện nhỏ mà cậu dám ra tay nặng thế sao?”

“Hả?”

Lục Tân nghe thấy người đó nói vậy thì hơi ngây ra.

Rốt cuộc mấy chuyện này là thế nào?

Từ khi nào anh đã trở thành tay súng bắn thuê vậy?

Nhưng rồi nhanh chóng đoán ra đây là thân phận giả do Hàn Băng tìm người làm cho anh, có lẽ khi vào tai anh thì thành hơi thái quá, nhưng trong mắt người đàn ông trung niên có thân phận không tầm thường kia thì chính là “bí mật” mà ông ta phải tốn rất nhiều quan hệ mới có thể hỏi thăm được.

Và thông thường “bí mật” này sẽ trùng hợp giải thích một vài hành vi của anh, nhưng không khiến những người này cảnh giác.

Đương nhiên anh cũng không tiện vạch trần thân phận này, nhưng cũng đâu thể vứt bỏ mặt mũi.

Vì thế anh gật nhẹ đầu, nghiêm túc giải thích: “Không nói mấy chuyện khác, nhưng tôi thật sự không nhận việc làm trai bao đâu.”

Người đàn ông trung niên đã bày sẵn trận địa đón địch, nghe thấy anh nói vậy thì càng bực bội hơn.

“Cậu trai trẻ kia, đây không phải lúc cho cậu lải nhải đâu.”

Ông ta nháy mắt ra hiệu, một loạt người cầm súng đứng trước cửa lập tức đi đến gần Lục Tân.

Thậm chí có vài người trong số đó đã mở chốt an toàn, ngón tay đã đặt trên cò súng, có thể bóp cò bất cứ lúc nào.

Trong tình huống bình thường, trong thành phố có lệnh cấm súng rất nghiêm, chỉ có một số ít người dám nổ súng trong thành phố.

Nhưng mà, với những người có nhiều tiền tất có kế sách, dù sao cũng có một vài người được những ông tai to mặt lớn bảo kê có gan nổ súng tấn công người khác, sau đó trốn ra ngoài hoang dã sống vài năm, chờ khi im hơi lặng tiếng thì trở về, hiện tại cũng đã có vài nhóm tay súng như thế rồi.

Đương nhiên, cho dù với thế lực của nhà họ Cao thì cũng không nuôi nổi quá nhiều người bán mạng như thế.

Bây giờ, tuy người cầm súng đứng trong sân rất đông, nhưng thật ra người dám nổ súng chỉ có dăm ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận