Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 950: Sổ sách của Đàn Gia (1)

Là hai chị em, vì sao em trai bị đánh cắp giấc ngủ, chị gái lại không?

Dưới ánh mắt hơi tò mò của Lục Tân, Hàn Băng nhẹ nhàng đánh thức chị gái, dậy, dịu dàng dò hỏi cô bé.

“Em tên Diệp Tuyết, em trai tên Diệp Tiểu Vũ.”

Bé gái bị đánh thức từ trong cơn mơ, dường như cô bé hơi căng thẳng, thậm chí có thể nhìn thấy một chút tự trách và sợ hãi trên mặt cô bé.

Cách đây không lâu cô bé còn trải qua cảnh tượng giống như ác mộng dưới lầu, chuyện đó với cô bé mà nói thì quá đáng sợ, khiến cô bé cực kỳ cảnh giác, nghĩ muốn chăm sóc tốt cho em trai, chỉ là cô bé không ngờ rằng mình ăn đồ ăn xong lại buồn ngủ díp cả mắt, sau đó nằm xuống giường ngủ mất.

“Em à, em xem em mới từng này tuổi, bây giờ nên phả đi học mới đúng, tại sao em phải dắt em trai đi hát rong vậy?”

Hàn Băng có thể nhận ra bé gái đang căng thẳng vì thế hóa thân thành chị gái trí thức tươi cười ấm áp dò hỏi.

“Em… Em có đi học...”

Dường như bé gái tên Diệp Tuyết này đã lâu chưa được ai đối xử dịu dàng như thế.

Sau khi trả lời xong, cô bé không nhịn được mà rơm rớm nước mắt: “Nhưng mà không thấy cha mẹ nữa…”

Sau khi dò hỏi phen kỹ càng tỉ mỉ, Lục Tân và Hàn Băng mới biết được...

Nhà hai chị em Diệp Tuyết, Diệp Tiểu Vũ ở thành phố vệ tinh 3 thành phố Hắc Chiểu.

Cha của hai chị em làm kế toán ở sở hành chính, còn mẹ là giáo viên âm nhạc trường cấp hai.

Diệp Tuyết vốn đang học lớp tám, Diệp Tiểu Vũ vừa vài lớp một.

Cho dù nhìn thế nào thì gia đình của hai chị em chính là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng vào một ngày nửa tháng trước, đã muộn rồi mà cha Diệp vẫn chưa về nhà, mẹ có vẻ rất nôn nóng, dặn hai chị em chờ ở nhà, còn bà ấy thì vội vàng đi ra ngoài tìm chồng.

Nhưng mẹ đi rồi cũng không về nữa, trong nhà chỉ còn hai chị em cô bé.

Hai chị em Diệp Tuyết và Diệp Tiểu Vũ chẳng biết có chuyện gì xảy ra, dù đã báo cảnh sát nhưng mãi vẫn không thấy tin tức.

Hai chị em chờ ở nhà, Diệp Tuyết là chị nên đành gánh vác trách nhiệm chăm sóc em, nhưng mà cha mẹ đột nhiên biến mất mà chẳng để lại tiền cho cô cậu bé, đồ ăn còn thừa trong nhà không nhiều lắm, hai chị em cố gắng được mấy ngày đã hết chịu nổi.

Hai đứa bé còn nhỏ tuổi, không biết đi tìm ai, đói bụng không chịu nổi nữa đành dắt em trai ra ngoài hát rong kiếm tiền.

Những ngày đầu mọi người rất thân thiện với cô bé, thấy cô bé còn nhỏ tuổi, vì thế hay cho vài đồng tiền.

Nhưng gần đây cô bé có cảm giác những chú bác đang ngồi uống rượu kia càng ngày càng nóng nảy.

Nhưng nếu cô bé không ra ngoài sẽ đói bụng.

Buổi tối hôm nay cô bé gặp phải nguy hiểm, cả người sợ đến say xẩm mặt mày.

Dưới sự dò hỏi của Hàn Băng, Lục Tân cũng đã nghe hết từ đầu đến đuôi.

Rõ ràng đây là một cặp chị em đáng thương, nhưng mà, ngược lại trong lòng hai người càng hoang mang hơn.

Bởi vì họ hiểu, nhưng lại chẳng thể giúp được gì.

Dựa theo lời kể của Diệp Tuyết, sau khi cha mẹ biến mất thì cô bé sống cùng với em trai.

Hai chị em vốn chẳng rời khỏi nhau lấy một bước.

Bởi vì em trai quá nhỏ, ở nhà một mình sẽ sợ hãi, cho nên cho dù cô bé ra ngoài ca hát cũng sẽ dắt theo em.

Cùng ăn, cùng ngủ ở bên nhau.

Nếu vậy, nhịp sống hoàn toàn giống nhau, vậy tại sao lại xuất hiện tình huống một người bị chịu ô nhiễm, một người lại bình thường?

Hàn Băng cố gắng ghi nhớ lại những gì mà cô bé nói, nhưng cô ấy lại chẳng tìm thấy manh mối nào.

“Hai chị em em đừng lo lắng, tạm thời cứ ở lại đây trước đi.”

Cuối cùng, Hàn Băng thấy Diệp Tuyết đã buồn ngủ díp cả mắt, vì thế xoa đầu cô bé, nói: “Tiền phòng chị đã đóng, hơn nữa bọn chị có rất nhiều ta đồ ăn, các em đừng lo bị đói bụng, chờ sau khi cha mẹ các em về thì hãy về nhà.”

Diệp Tuyết dùng bàn tay nhỏ xoa đôi mắt, vẻ mặt có hơi lo lắng: “Chị gái, vì sao chị lại giúp đỡ chúng em?”

Hàn Băng nở nụ cười, chỉ về phía Lục Tân đứng ngoài cửa hút thuốc, nói: “Bởi vì đại ca của chị thích nghe em hát.”

Lục Tân nghe xong, vội dập tắt điếu thuốc, nhìn về phía cô bé mỉm cười thân thiện.

Cô bé hơi sợ hãi, lặng lẽ cúi đầu.

“Nhất định có nhân tố nào đó đã bị chúng ta xem nhẹ, hoặc là cô bé đã không nhớ ra.”

Hàn Băng để hai chị em tiếp túc xem ti vi và ngủ, dặn dò em trai đừng bật tiếng quá to, sau đó cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài hành lang, nói với Lục Tân: “Rất có thể nhân tố này sẽ giúp chúng ta tìm được chuỗi logic ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu, chẳng qua hai chị em còn nhỏ quá, bé gái lại quá mệt, để chúng nghỉ ngơi trước, sau đó tôi sẽ hỏi tiếp.”

“Ngoài ra, tôi để lại cameras ở trong phòng, cũng có thể giúp tôi theo dõi trạng thái giấc ngủ của cô bé và em trai.”

“Nói không chừng những số liệu này sẽ có tác dụng rất lớn đấy.”

Lục Tân gật đầu, cười nói: “Về mặt này tôi rất tin tưởng cô.”

Hàn Băng ngẩng đầu nhìn Lục Tân một cái, cười nói: “Anh đơn binh, với tôi mà nói những lời anh nói chính là sự ca ngợi to lớn đấy.”

Trong lúc hai người nói chuyện đã thấy cửa thang máy cuối hành lang mở ra.

Một đám lưu manh ăn mặc đủ màu sắc sặc sỡ, đầu tóc cũng nhuộm lòe loẹt, trong tay cầm côn, dao, thậm chí là súng ống lao lên, đồng thời ở cầu thang bộ cũng vang lên tiếng bước chân rầm rập, có rất nhiều người không đi thang máy mà đi lên bằng thang thoát hiểm.

Cả hành lang này lập tức ở nên nồng nặc sát khí, khiến mọi người phải run sợ.

Lục Tân khẽ nhíu mày, chắn phía trước Hàn Băng theo bản năng, sau đó đã nghe thấy tiếng cười của Bích Hổ vang lên từ phía sau đám người kia.

“Ôi chao ôi, ôi chao ôi, các anh lớn à, các anh im lặng chút đi, đừng làm ồn những khác trọ khác…”

Trong đám lưu manh lập tức có một người nói: “Còn có khách trọ khác nữa à?”

“Đuổi hết ra ngoài đi...”

“Đàn Gia chúng ta đã nói cô cả muốn ở trong khách sạn này, cô ấy ở bao lâu thì Đàn Gia bao bấy lâu.”

Nói rồi lập tức hiên ngang chỉ huy: “Ngoài ra, cậu cậu cậu, còn cả cậu nữa, đừng gác tại hành lang này…”

“Còn cậu thì gắn gương chiếu yêu này lên, cô cả nói nơi này rất có thể có ma quỷ quấy phá, chúng ta phải bảo vệ cô ấy thật tốt…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận