Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1443: Tầng dưới cùng (2)

“Tốt lắm…”

Mẹ vẫn luôn nhìn theo Lục Tân, dù cơ thể của anh đã trở thành huyết nhân.

Bà chịu đựng cơn đau kịch liệt, giữ vững lý trí, dõi theo Lục Tân, cho đến giờ phút này, bà mới bỗng nhiên thấp giọng mở miệng.

Cũng trong lúc đó, bà vội vàng ôm lấy cơ thể đang run rẩy kịch liệt của Lục Tân.

Từ trên cơ thể của bà, Lục Tân có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước hoa cao cấp, đồng thời cũng cảm nhận được cái ôm của bà. Vào giờ phút này, đầu óc hỗn loạn vốn không chịu nổi bỗng nhiên bị kích thích, dần dần tỉnh lại từ cơn ảo ảnh khổng lồ kia.

“Đi mau…”

Anh vô thức hô to, nghe rõ được sự run rẩy từ trong giọng nói của mình.

“Đừng sợ, đừng sợ, không quan trọng…”

Giọng nói của mẹ cũng đang run rẩy, đó là giọng nói run rẩy vì căng thẳng và đau đớn.

Lúc bà nói đến đây, Lục Tân bỗng nghe thấy tiếng “rắc” của cây kéo, sau đó, lực hấp dẫn từ tầng dưới cùng của Vực Sâu cũng trở nên nhẹ đi đôi chút, tiếp theo, anh có cảm giác như mẹ đang đỡ lấy cơ thể của anh rồi vọt nhanh lên phía trên.

“Ô ô ô…”

Đủ mọi những tiếng gào thét không thể được diễn tả thành lời bỗng vang lên từ phía dưới.

Lúc này, Lục Tân thậm chí còn chẳng dám cúi đầu để xem, vậy nhưng cho dù không nhìn, kỳ lạ là anh cũng vẫn biết được phía dưới đang xảy ra chuyện gì.

Đó là tiếng rống to đầy tức giận của những “người” mọc ra từ cơ thể phía dưới, trên mặt họ hiện đầy vẻ ghen tị như vừa bị phản bội, mỗi người bọn họ cố gắng vươn dài cơ thể của mình, duỗi nhanh lên trên như những chiếc xúc tua.

Toàn bộ Vực Sâu như đang đong đưa.

Lục Tân có thể cảm nhận được mùi hôi thối và không khí tuyệt vọng đang bao vây lấy mình, vô số âm thanh la hét tràn vào đầu anh.

Trong lúc vô tình, anh khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.

Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác mình chẳng làm được gì, bản thân chỉ là một phần tử nhỏ bé.

Nhưng may mắn làm sao, bản thân anh đã có mẹ ôm chặt lấy, cả hai đang nhanh chóng phóng lên trên giữa sự hỗn loạn vô tận.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Tân có cảm giác về mẹ chân thật đến thế.

Cảm nhận được được nhiệt độ từ trên cơ thể bà, cảm giác như bà đang ôm lấy quyết tâm của mình.

Thậm chí còn có thể cảm nhận được sự run rẩy trên cơ thể bà mỗi khi cố gắng chịu đựng cơn đau.

Từ trong Vực Sâu tuyệt vọng, bà phải dùng hết sức lực của cả đời mình, nhất định phải đưa anh lên tầng trên của thế giới…

Giống như đang kéo co.

Mà đối thủ của bà lại là một sinh vật to lớn đầy tuyệt vọng…

Ùng ùng…

Bên tai Lục Tân bỗng vang lên tiếng núi lở đá mòn và tiếng sấm liên tục rền vang, sau đó lại là tiếng khóc than của những linh hồn tuyệt vọng. Anh có cảm giác như mình đã bị hủy diệt trong chính thế giới chết lặng ấy, ngay cả cơ thể cũng mất hết sức lực.

Anh chỉ có thể để mặc cho mẹ kéo mình đi.

Khi thì tuyệt vọng lâm vào Vực Sâu, khi thì lại yên ổn như đang ngủ say trong làn nước ấm, quên cả thời gian.

Vì vậy, bản thân anh cũng chẳng mảy may biết rằng mình đã ở trong trạng thái này bao lâu, cũng không biết sau đó đã trải qua cái gì.

Anh chỉ có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trong không gian, sau đó là đủ loại cảm xúc như vui sướng, bi thương, tức giận bỗng ập tới, nhấn chìm anh.

Hỗn loạn, không biết đã qua bao lâu.

Giống như một người chết chìm, anh lâm vào giấc ngủ giữa cơn hốt hoảng.

Những hỗn loạn và tiếng gào thét kia vẫn vang vọng trong giấc mơ của anh, hệt như chúng sẽ mãi mãi đeo bám anh.

Cho đến giây phút kia, khi ánh sáng nhàn nhạt rọi trên mi mắt.

Anh chợt bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm dưới bầu trời đầy sao, xung quanh là đám cỏ dại đã khô héo.

Xa xa, ánh đèn của căn cứ như tinh thần sáng chói.

Lục Tân cảm thấy thế giới hiện thật thật an toàn, hồi lâu sau, anh cuối cùng mới từ từ xoay người, nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh mình. Hai tay bà ôm lấy đầu gối, trên cơ thể bà loang lổ đầy những vết máu tươi, vết thương đáng sợ chậm chạp không chịu biến mất…

Nhận thấy Lục Tân đã tỉnh lại, bà mới từ từ xoay đầu, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi đỏ lên.

“Thật xin lỗi…”

Bà nhẹ giọng nói: “Nhưng mẹ phải để con nhìn thấy nó.”

Có một khoảng thời gian mà Lục Tân không biết nên trả lời thế nào, hay nói đúng hơn là tư duy logic của anh vẫn chưa khôi phục.

Hồi lâu sau, anh bỗng hít một hơi thật sâu rồi nói với mẹ: “Lúc nãy… Rốt cuộc thứ kia là cái gì?”

“Là Tối Sơ.”

Mẹ nhẹ giọng trả lời: “Đã chết, nhưng lại là một thứ mãi mãi không thể chết được.”

“Nó trốn ở nơi sâu nhất trong Vực Sâu, chờ đợi người khác đến thức tỉnh nó.”

“Thứ mà con vừa cảm nhận được chính là sức mạnh của nó.”

“Cũng là thứ mà mẹ muốn cho con thấy, bản chất của bậc thang thứ sáu.”

“Bậc thang thứ sáu…”

Lục Tân thậm chí còn có cảm giác khó tin: Thứ kinh khủng như vậy mà chỉ mới là bậc thang thứ sáu thôi sao?

Tuy đã nhìn thấu nỗi băn khoăn của Lục Tân nhưng mẹ vẫn không có ý định giải thích cho anh, ngược lại chỉ chăm chú nhìn anh rồi nhẹ giọng nói:

“Mẹ nhất định phải để con nhìn thấy sức mạnh ấy là vì muốn con hiểu rằng trên thế giới này thật sự có một sức mạnh như vậy.”

“Hơn nữa, sau này con sẽ gặp rất nhiều người.”

“Bọn họ sẽ có vô số kế hoạch, hoặc là đối kháng, hoặc là khuất phục, hoặc là thừa kế, thậm chí còn có cả dọn dẹp hoặc nghiên cứu…”

“Nhưng mục đích của bọn họ đều là vì muốn chiếm được sức mạnh ở tầng dưới cùng của Vực Sâu.”

“Có lẽ từ lúc bắt đầu, trong mỗi kế hoạch của bọn họ đều sẽ có lý lẽ và động cơ của riêng họ nhưng mẹ đều không tin…”

“Vậy…”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của mẹ, Lục Tân hơi kinh ngạc: “Thế mẹ tin cái gì?”

Quay đầu nhìn anh, mẹ nhẹ giọng nói: “Mẹ tin con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận