Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1714: Thành phố của sự sống (1)

Giáo hội khoa học và kỹ thuật, một tổ chức bí ẩn đột nhiên xuất hiện sau sự kiện phát sinh mặt trăng máu, từng được xem là một tổ chức quyền lực ngang tầm với Viện nghiên cứu Nguyệt Thực. Tên của tổ chức đó gồm 2 từ "Khoa học và kỹ thuật", nghe qua giống như đặt hết niềm tin vào khoa học, thế nhưng trên thực tế ấn tượng mà tổ chức đó để lại cho người ta là sự thần bí và điên rồ, đằng sau những hiện tượng bình thường là những lời lý giải chân tướng vô cùng rùng rợn.

Ví dụ như một bóng đèn điện, là một đồ vật vô cùng quen thuộc trong cuộc sống của chúng ta, là thứ luôn khiến cho ta cảm thấy an tâm.

Thế nhưng đèn điện trong Giáo hội Khoa học và Kỹ thuật lại có khả năng khiến cho con người si mê đến độ mất đi lý trí.

Trước đó nữa, có một lần Giáo hội Khoa học và Kỹ thuật vô cùng hung hăng và kiêu ngạo, cử giáo sĩ đi khắp nơi, tụ tập lại một chỗ hoặc cho đám người đi lang thang rải rác trên vùng đất này rồi đưa về phương nam theo từng đợt. Đôi khi, họ còn tấn công vào thành phố kín cổng cao tường.

Khu vực giáp với phía Nam của Thanh Cảng, đã trở thành mục tiêu của họ, một số lượng lớn cư dân ở đó đã bị họ bắt đi.

Có thể nói, ấn tượng đầu tiên của Giáo hội Khoa học và Kỹ thuật để lại cho người ta đó chính là mặc chiếc áo choàng màu trắng, tay cầm quả cầu thủy tinh phát sáng đi lại ở phía trước, gặp họ ở đâu thì sẽ bị mê hoặc ngay ở đó, bỏ lại tất cả mà đi theo họ,…

Thần bí, điên cuồng, xa xôi, nhưng giống như lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện trước mặt mình. . .

Đây chính là giáo hội Khoa học và kỹ thuật, luôn khiến cho người ta bị ấn tượng.

Chẳng qua, những năm gần đây, hay nói đúng hơn là khoảng mười mấy năm trước, phong cách Giáo hội Khoa học và Kỹ thuật bỗng nhiên chuyển biến.

Bọn hắn trở nên càng thần bí, càng lớn mạnh, nhưng lại sống khá khép kín.

Những thay đổi nhỏ này lại có ảnh hưởng vô cùng lớn đến thế giới, thậm chí bình thường cũng rất ít lộ diện, chỉ sống ẩn tại phía nam.

Ai cũng không biết vì sao Giáo hội Khoa học và Kỹ thuật bỗng nhiên lại chuyển biến như vậy.

Thế nhưng, sự thay đổi này lại khiến cho người biết đến Khoa học kỹ giáo hội ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều biết đến nhưng rất ít người xem họ làm kẻ địch.

Anh vẫn luôn nhớ đến họ, nhưng lại muốn đưa họ đi vào quên lãng.

Theo lý thuyết, Giáo hội Khoa học và Kỹ thuật chắc hẳn là có rất nhiều người.

Dù sao thì ở mười mấy năm trước cũng giống như người bị điên, đi khắp nơi trên thế giới để bắt người đem về, dần dần số người bị bắt đã hình thành nên con số khổng lồ.

Nhưng mới vừa đi đến khu vực phóng xạ của giáo hội Khoa học và kỹ thuật, Lục Tân lại chỉ thấy sự trống trải.

Trong khu vực hoang vu ở trên mảnh đất này, thậm chí trước đây còn không thể nhìn thấy những ngôi làng và thị trấn bị bỏ hoang, chỉ có một màu xanh lam nguyên bản, bao phủ cả vùng đất, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những trang trại hoặc những con đường được sửa chữa gọn gàng trong số đó, nhưng so với toàn thế giới, con số đó ít đến đáng thương. Đi đến đây, dường như khiến cho người ta không có cảm giác rằng mình đã đặt chân đến một nơi mang tên khoa học kỹ thuật.

Tiếp tục đi về phía trước, lại có thể nhìn thấy những đường ray cong nằm trên không trung.

Chúng nó giống như những sợi tơ khổng lồ, ngang dọc lần lượt đan vào nhau, vòng qua mênh mông hoang vu, sau đó kéo dài ra xa, hướng thẳng về đám mây trắng ở phía trước, ở một khoảng cách xa như vậy, có thể nhìn thấy lượng lớn ánh bạc đang phản quang ở thành phố lớn, là một thành phố có hình dàng là một hình tròn khổng lồ với một vòng tròn lớn ở giữa và hàng chục vòng nhỏ xung quanh trung tâm.

Đó là thành phố chính và thành phố vệ tinh, sau sự kiện mặt trăng máu thì họ đã quen với kiểu bố cục của đô thị như thế này.

Chỉ là Lục Tân cùng với những bạn học cũ này hiện đã vào nam ra bắc đi du lịch khắp thế giới, trước đây chưa bao giờ thấy một thành phố chính lớn như vậy, hơn nữa cùng với một số lượng lớn các thành phố vệ tinh ở xung quanh, bọn họ đưa ra khái niệm lý giải thành thị, lại ẩn ý hướng về độ cao ở phía trên.

Thành phố của sự sống.

Thành phố kín cổng cao tường lớn nhất nằm trong ảnh hưởng bức xạ Khoa học kỹ thuật giáo hội. Ở một mức độ nào đó, nó cũng là hạt nhân của Khoa học kỹ thuật giáo hội, và nó cũng chính là lĩnh vực thử nghiệm của họ.

Một thành phố siêu lớn với dân số hơn 100 triệu người.

Mọi người ít nhiều đã từng nghe nói qua, nhưng không nghĩ tới tận mắt nhìn thấy lại khiến người ta kinh ngạc như vậy.

Tu tu tu...

Đoàn xe lửa U Linh tiếp lao vào đường ray trên không trung, kéo ống sáo lên, thẳng đến thành phố của sự sống ở phía trước, bởi vì vốn là sản phẩm của cấp độ linh hồn, đoàn tàu U Linh cố ý phát ra bức xạ tâm linh của chính mình để những người bình thường có thể nhìn thấy có một đoàn tàu từ xa đi tới, nếu không sẽ luôn có cảm giác có sinh vật lạ đang lẻn vào một nơi nào đó mà không gây ra tiếng động.

Đây là điều Lục Tân không thích.

Bởi vì đây là một bữa tiệc họp mặt, cho nên anh cùng với đám bạn học của mình đã đường đường chính mà đi đến đây.

Tất nhiên, bức xạ được phát ra từ trước, điều này cũng gây ra sự biến dạng trong không khí sau khi đoàn tàu U Linh đi qua.

Lực uy hiếp vô cùng lớn chẳng mấy chốc đã lan ra xa, trông như một đòn tấn công đầy uy hiếp.

"Hừm.. hừm… hừm…"

Khi đoàn tàu U Linh nhanh chóng dọc theo đường ray chạy về phía trước, phía xa xa kia, cây cầu treo bằng thép nối liền đường ray trong thành phố của sự sống nhanh chóng phản ứng, tiếng còi hú khàn khàn vang lên, vô số ánh đèn đỏ hướng về phía những người bảo vệ thành phố phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Pháo đài kim loại khổng lồ xoay tròn nặng nề và chậm chạp, ngẩng đầu lên rồi nhắm vào đoàn tàu U Linh bằng một khẩu pháo khổng lồ.

“Đừng hoảng hốt, chúng tôi không phải là địch, chúng tôi tới để tìm thầy của chúng tôi.”

Trong đoàn tàu U Linh, đối mặt với khẩu pháo tối om, mọi người không khỏi có chút khẩn trương.

Số Mười bốn đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía không trung nói.

Anh ta đang ở trong xe nói chuyện, nhưng dường như những người bảo vệ có vũ trang trong Thành phố của sự sống cách đó hàng chục ki-lô-mét đã nghe thấy, họ không nổ súng ngay lập tức, mãi cho đến khi đoàn tàu U Linh càng ngày càng gần Thành phố của sự sống thì thấy họ vẫn đang canh giữ rất vững chắc ở ngay cạnh pháo đài. Khi khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, cảm giác căng thẳng càng lúc càng gay gắt, giống như xăng, đồ đến một lúc nào đó liền bốc cháy...

“Hãy để cho họ vào!”

Khi đoàn tàu U Linh tiến đến, áp sát đến cực độ, tại cây cầu treo bằng thép, một người đàn ông trung niên đội chiếc mũ lưỡi trai lớn màu đen, tay đeo băng cho thấy anh ta là người phụ trách cầu treo thép, người đàn ông ấy đột nhiên trầm giọng ra lệnh. Một đám thị vệ lập tức thất thần nhìn nhau, sau đó chậm rãi thu hồi thiết bị phòng ngự.

Người phụ trách uy nghiêm và lãnh đạm quay lại, miệng ngậm điếu xì gà, thờ ơ nhìn qua đoàn tàu. Sau đó, anh ta chợt nhoẻn miệng cười: “Có ai còn nhớ tôi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận