Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 282: Gia đình nhiệt tình hiếu khách (2)

Cũng vào lúc này, con quái vật tinh thần leo đến bên cửa phòng 401 vốn không có bao nhiêu lý trí, chắc là theo bản năng đột nhiên trở nên hoàn toàn cảnh giác với mọi nguy hiểm, nó bắt đầu bất chấp tất cả lùi về phía sau. Bởi vì hành lang này quá chật hẹp đối với cơ thể cao lớn của nó, cho nên nó căn bản không thể quay đầu lại, chỉ có thể biến mặt trước của mình thành sau lưng, liều mạng lùi lại.

"Nhóc con..."

Nhưng khi nó bắt đầu lùi lại, những cái đầu người phía sau đồng thời nhìn thấy có một bóng nhỏ trên trần nhà.

Cô mặc chiếc váy trắng bẩn thỉu, mái tóc rối tung bay trong không trung.

"Đã tới thì đừng chạy nữa..."

Cô từ trên trần nhà nhảy xuống, giơ hai bàn tay nhỏ bé, ôm lấy cơ thể của con quái vật mập mạp...

... Sau đó cô dùng hết sức lực, đạp hai chân nhỏ bắt đầu đẩy.

Trong lúc bất ngờ, con quái vật này bị cô đẩy lùi lại một bước.

Hoặc không phải nó bị đẩy, mà thấy cô đột nhiên từ trên trần nhà nhảy xuống, nó bị dọa cho hoảng sợ.

Cơ thể mập mạp lại khổng lồ chợt run lên, bất giác co về phía sau một chút.

Chỉ là vừa co lại như thế, một phần cơ thể của nó đã đắm chìm ở trong ánh đèn ấm áp này.

Sau đó, đột nhiên có một bàn tay từ trong phòng thò ra, nắm lấy một phần cơ thể này của nó.

Cơ thể quái vật lập tức co lại kịch liệt, tất cả đầu người trên vòng cổ đều lộ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.

"Vù!"

Cả người con quái vật lập tức bị kéo vào trong phòng.

Bởi vì tốc độ bị kéo vào phòng nhanh như vậy, cơ thể của con quái vật này lại to lớn mập mạp lạ thường, nên nhìn qua giống như cơ thể của nó lập tức bị xé rách thành một đống thịt nát, sau đó bị kéo vào trong gian phòng.

Ngay cả vòng cổ đầu người trên thân nó cũng lập tức đứt, tất cả đầu người rơi xuống đầy đất.

Phần lớn chúng bị kéo vào trong gian phòng, có số ít trực tiếp vỡ ra, hóa thành lực lượng tinh thần nguyên chất, biến mất ở trong hành lang tối tăm.

Chỉ còn lại một cái đầu người hoàn chỉnh lộ vẻ hoảng sợ, bắt đầu lăn ra ngoài.

"Hì hì..."

Nhưng cái đầu này nghe được tiếng cười vui vẻ của một bé gái.

Nó hoảng sợ nâng mí mắt nhìn lên, bắt gặp một bé gái ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm lấy nó.

"A a a..."

"Bịch bịch bịch..."

Trong tiếng kêu khiếp sợ của cái đầu người này, cô bé ôm nó lên, nhảy chân sáo vào nhà.

"Ầm"

Cửa phòng đột nhiên đóng lại, trong hành lang hoàn toàn tối tăm.

Lúc này, cửa sổ cũng đóng lại, sau đó rèm cửa sổ tự động khép lại với nhau, che đi ánh đèn ấm áp.

Thế giới bên ngoài tòa nhà lập tức trở nên yên lặng một cách lạ thường, lặng lẽ không có tiếng động.

Điện áp đã trở nên ổn định, nhưng bởi vì bóng đèn vỡ nát, trên đường không còn có ánh đèn xuất hiện nữa.

Chỉ có một mặt trăng máu vô cùng sáng lại tuyệt đẹp trên không trung.

"Vù..."

Lục Tân ngồi yên, nhìn ti vi một lát, ngẩng đầu đã nhìn thấy trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều.

Mẹ đang nói chuyện nhà với khách, mỉm cười ôn hòa lại thân mật, còn chuẩn bị cầm kéo sửa móng tay cho khách.

Cha rất nhiệt tình, ông đã vào trong bếp, dường như chuẩn bị thêm món ăn.

"Cạch cạch cạch..."

Tiếng chặt xương rất lớn của ông lộ một hơi thở cuộc sống làm người ta yên lòng.

Em gái được khách cho món đồ chơi mới, lúc này đã leo lên trên trần nhà, vui vẻ chơi đùa với nó.

"Tôi gọi điện thoại..."

Lục Tân chờ một lát, cảm giác đã quá ba phút mà Tửu Quỷ nói, nên đứng dậy.

Xem ra những quái vật này đã bị người nhà giữ lại, sẽ không biến mất nữa.

Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, lấy ra điện thoại vệ tinh, bấm số gọi cho Tửu Quỷ ở thành phố vệ tinh 4:

"Các người có thể ra tay."

"Tôi còn chưa tìm được người năng lực đó, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ phải qua, cho nên các người không cần để ý tới hắn."

"Cho dù hắn không đến, tôi cũng có thể phong tỏa hắn, sẽ không để cho hắn chạy thoát."

"Được, các người chỉ cần để ý bắt người mà các người muốn bắt là được rồi."

"Được, sau này có tin tức gì, tôi sẽ chia sẻ cho các người."

Sau khi cúp máy, sắc mặt cô gái thanh tú trên chiếc xe chỉ huy nào đó ở thành phố vệ tinh 4 trở nên nặng nề.

Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng vũ trang được võ trang đầy đủ bên cạnh, đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào mình, gật đầu nói: "Có thể hành động!"

Đội trưởng này đã nhiều lần hợp tác với Tửu Quỷ nên không hỏi nhiều, thậm chí không hỏi một câu nào.

Anh ta chỉ lập tức cầm lấy bộ đàm, trầm giọng quát: "Hành động!"

"Bắt tất cả!"

"Nếu gặp phải người chống cự, được phép bắn chết!"

"Ào ào..."

Từng đội chiến sĩ được võ trang đầy đủ đồng thời từ trong các góc khuất lao ra.

Có người trong bọn họ xông thẳng vào một quán cà phê nào đó nằm trên đường phố náo nhiệt, nhanh chóng khống chế từng người bên trong.

Có người xông vào một nhà dân, bắt một đám người tụ tập, trò chuyện bên trong giống như đang mở tiệc trà.

Có người xông vào một công ty nào đó trông có vẻ rất bình thường. Hai tiếng súng pằng pằng vang lên, bắn ngã người lễ tân với khẩu súng trong tay.

"Tất cả dừng lại, không được động đậy..."

Cũng ở thành phố vệ tinh 4, xung quanh quán ăn bên đường kia có những người thoạt nhìn như đang ăn, có người đang đi dạo, có người đang trò chuyện, lập tức có rất nhiều người rút súng ra, nhanh chóng tới gần quán mì vằn thắn này.

Khoảng mười mấy khẩu súng chỉ vào đám người bên bàn ăn, bao gồm cả cậu học sinh cấp ba và cô gái kia.

"Sao vậy?"

Người dì trung niên hoang mang kêu lên: "Chuyện gì vậy?"

Trước ánh mắt hoảng sợ của những người cùng bàn, người có dáng vẻ học sinh cấp ba kia xoa trái tim đang khó chịu của mình.

"Tôi cảm nhận được hơi thở thật sự..."

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía những người cùng nhóm, trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Chúng ta sắp về nhà..."

"Không được động đậy, không cho phép nói chuyện..."

Có khẩu súng trực tiếp chỉ vào đầu của cậu học sinh cấp ba này, lạnh lùng hét to.

Nhưng cậu học sinh cấp ba này lại không nghe theo anh ta, cậu ta chỉ mỉm cười, sau đó cơ thể chậm rãi ngã ngửa về phía sau.

Cậu ta không phải có hành động gì mà lập tức mất đi sinh mạng, cơ thể lập tức cứng đờ.

Các cảnh sát xung quanh nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng.

"Ai nấy đều phải chết, chẳng qua chết không phải là kết thúc."

"Chúng ta cuối cùng sẽ trở về quê hương. Ở nơi đó, chúng ta vĩnh viễn không cần ngụy trang..."

"Quê hương che giấu chân tướng của tất cả chúng ta, có thể xấu xí, có thể bị lãng quên, nhưng là dáng vẻ ban đầu của chúng ta."

"Tôi thờ phụng quê hương, tôi vĩnh viễn ở lại quê hương..."

Có giọng nói làm người ta an lòng vang vọng ở trong đầu, cậu học sinh cấp ba chậm rãi ngã xuống lại từ từ mở mắt ra.

Cậu ta nhìn thấy ánh đèn ấm áp, cách trang trí có hơi cũ nhưng cũng bình thường.

Điều này làm trong lòng cậu ta cảm thấy thoải mái, sự lo lắng được giấu kín trong lòng cũng biến mất.

Hóa ra những người đó nói thật, sau khi chết, cậu ta thật sự trở về quê hương...

Cậu ta chậm rãi ngồi dậy, cảm giác cơ thể của mình rất thoải mái, tầm mắt dường như cũng trở nên rộng lớn hơn rất nhiều.

"Cho nên, bây giờ tôi đã trở về quê hương sao?"

Trong lúc thì thào, cậu ta rời tầm mắt, lại nhìn thấy một chiếc sô pha.

Một người thanh niên ngồi trên sô pha mỉm cười ấm áp, quay đầu nhìn về phía mình.

"Không phải."

Anh mỉm cười trả lời: "Cậu chỉ tới nhà tôi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận