Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1206: Đám tang cho người sống (1)

Dường như đó là câu nói đại diện cho cái chết, khoảnh khắc chạm vào nó sẽ bị phá hủy.

Nhưng đối mặt với lực lượng cuồng bạo xen lẫn các hạt màu đen này là ba vị tế tự mặc áo choàng màu đen đứng thành hình tam giác, cơ thể đang run rẩy. Một vị tế tự hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt bên dưới chiếc mũ trùm đầu.

Ngay sau đó, hắn ta vươn bàn tay tái nhợt, gầy gò của mình dùng sức kéo chiếc áo choàng màu đen của mình ra.

Sau lớp áo choàng là cơ thể của hắn ta, một cái lỗ màu đen xuất hiện, không biết nó sẽ dẫn tới nơi nào.

"Hu la la..."

Khoảnh khắc tiếp theo một đám côn trùng trắng bệch bay ra, vô số thể tinh thần nhợt nhạt chui ra khỏi áo choàng.

Lần lượt từng con, từng con một.

Mỗi con đều có hình dạng là cơ thể con người, thậm chí còn có biểu cảm khác nhau, như dữ tợn, thê lương cùng trào ra. Có đến mấy trăm con nhanh chóng vọt lên phía trước, tiếp xúc với những hạt màu đen ở giữa không trung.

"Rầm..."

Nó giống như lúc Lục Tân đối đầu với quân đoàn Địa Ngục.

Đám thể tinh thần tái nhợt bay ra không ngừng đánh vào những hạt màu đen.

Trong nháy mắt, chúng bị tiêu tán rồi bị phá hủy.

Những thể tinh thần vô cùng điên cuồng vọt về phía trước, nhưng cũng không thể ngăn cản những bóng màu đen tiếp tục tiến lên.

"A..."

Trong lúc va chạm, lực lượng hai bên tựa như đồng thời bay lên cao.

Tiếng gào thét xé rách không khí trong phòng nghiên cứu dưới hố sâu này, giống như tiếng một con thú hoang bị thương.

Từng sợi tinh thần hỗn loạn tản ra trong không khí.

Chúng chèn ép xung quanh một cách điên cuồng khiến không khí ngày càng đặc, áp suất theo đó cũng tăng lên.

Toàn bộ hố sâu mơ hồ biến thành một mảnh tinh thần hỗn loạn.

Giống như toàn bộ hố sâu bị chìm xuống biển, nước biển với áp lực đáng sợ dần dần tràn ngập không gian.

Cảnh này đã tái hiện lại dòng chảy tinh thần kỳ lạ mà trước đây Lục Tân đã bắn ra trong Giáo hội Khoa học và Công nghệ tại thị trấn Vui Vẻ mà anh sinh ra.

Chỉ là bây giờ không gian càng chật hẹp, áp lực tinh thần hỗn loạn cũng càng lớn.

......

......

"Ngươi đã chết rồi, sinh mệnh đang đuổi theo ánh sáng trước mắt..."

Khi vị tế tự áo đen kia phóng ra thể tinh thần tái nhợt vô tận, muốn mượn phương thức tiêu hao vô tận này chống lại bóng đen cuồng bạo thì hai vị tế tự khác ở vị trí hình tam giác bắt đầu làm những động tác khác nhau, một trong hai người bắt đầu cầu nguyện.

Dưới chiếc mũ trùm đầu xuất hiện âm thanh trầm thấp như truyền ra dưới mặt đất.

Lục Tân không muốn nghe.

Thế nhưng khi âm thanh ấy vang lên, thể tinh thần hỗn loạn xung quanh như hình thành một rung chấn kỳ lạ.

Giọng nói của hắn ta đang cố gắng chạy vào tai anh.

Trong một khoảnh khắc, anh lại sinh ra ảo giác. Anh thấy mình đang nằm trên một cái giường mềm mại, xung quanh là bóng tối và cơ thể nặng nề không cách nào hình dung được. Anh chỉ thấy trước mắt xuất hiện một chùm sáng trắng lơ lửng như chỉ dẫn lối ra cho mình.

Anh theo bản năng bay lên, muốn đuổi theo nó.

Khi ngày càng đến gần chùm sáng ấy, trái tim anh như ngừng đập, ngay cả máu cũng bắt đầu ngừng chảy.

"A!"

Nhưng anh cũng chỉ hơi trầm xuống, rồi mở to mắt.

“Đây là cái gì?"

Anh cảm thấy kỳ lạ, trước đây chưa bao giờ nhìn thấy khả năng như vậy, nhưng lần này anh cảm nhận được nguy hiểm.

Anh ngậm chiếc túi màu đen trong miệng, nhanh chóng đưa tay vào tìm kiếm, vừa nghĩ cách ứng phó.

"Cái gì?"

Khi đối phương nhìn thấy Lục Tân thì mở to hai mắt, cũng ngạc nhiên không kém.

Đột nhiên một vị tế tự áo đen đứng ở giữa không trung di chuyển các ngón tay của mình một cách nhanh chóng, giống như đang tiến hành một nghi thức gì đó.

Ngay sau đó, trong thể tinh thần vô cùng hỗn loạn xung quanh xuất hiện từng sợi xích màu đen.

Khi nhìn kỹ lại mới phát hiện những sợi xích màu đen kia được đan bằng những cánh tay.

Với sinh mệnh đặc biệt của mình, trong nháy mắt, chúng trèo lên bục giảng từ hai bên và bắt đầu tàn phá. Sau đó, chúng giống như mãng xà quấn từng vòng vào đùi Lục Tân bằng sức mạnh cực lớn rồi tràn xuống cổ chân như muốn kéo ngã anh.

"Hả?"

Lục Tân hơi nhíu mày.

Bóng đen trên người anh lập tức muốn chìm xuống, xé rách những sợi xích này.

Trong nháy mắt, những hạt màu đen bắt đầu phân ra, bao phủ sợi xích bằng bàn tay. Nhưng ngay sau đó, chúng lại rút lui, sợi xích vẫn quấn ở chân anh như cũ, chỉ là không lan ra xung quanh.

"Không ổn rồi, sợi xích này không phải là đối thủ của bọn họ..."

"Là chính mày..."

"Hai chân của mày đã chết nên bị quy tắc địa ngục của bọn họ trói buộc..."

Giọng nói của cha xen lẫn sợ hãi vang lên.

"Hai chân của con đã chết rồi sao?"

Lục Tân ngạc nhiên, thậm chí còn chưa hiểu được ý nghĩa của những lời này là gì.

Sau đó, âm thanh của vị tế tự áo choàng đen đối diện vang lên một lần nữa: "Cơ thể của ngươi đã nằm trong đất."

"Tiếng khóc nức nở của người thân đang vang bên tai ngươi..."

Tinh thần hỗn loạn xung quanh theo giọng nói của hắn ta mà xếp thành từng bức ảnh.

Thế giới xung quanh đảo lộn, anh thấy mình đang nằm trong hố đất, trong tay còn cầm một bó hoa màu trắng.

Từ góc nhìn của mình, có thể nhìn thấy mép hố đất, có người lẳng lặng nhìn mình trong hố đất, thấp giọng khóc nức nở.

Có cô giáo Tiểu Lộc, Oa Oa, Trần Tinh, Hàn Băng...

Chuyện gì vậy?

Tại sao đều là phụ nữ?

Khi anh đang nghĩ vậy thì bên cạnh hố đất lại xuất hiện Bích Hổ, phó tổng giám đốc Tiêu, giáo sư Bạch, quản lý Lưu và cả ông bán bữa sáng dưới lầu, trong tay còn cầm một con dao phẫu thuật và chiếc bật lửa, có cả lão trưởng thôn mà lúc trước anh đã gặp ở vùng đất Hỗn Loạn, thành phố Hỏa Chủng...

Không đúng, tại sao anh có cảm giác Bích Hổ đang cười trộm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận