Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1208: Nghi lễ nguyền rủa tử thần (1)

"Không thể tiếp tục?"

"Chuyện gì vậy chứ?"

Nghe được vị tế tự chủ trì nghi lễ kia nói chuyện, hai vị tế tự khác đều không thể tin được.

Nghi lễ mà bọn họ sử dụng là nghi lễ chết chóc được ghi lại trong bộ luật hộp đen. Theo ghi chép trong bộ luật, chỉ cần nghi lễ được hoàn thành nghiêm ngặt thì sẽ không bao giờ thất bại. Ngoài ra, chỉ cần nghi lễ bắt đầu thì nó không thể dừng lại cho đến khi kết thúc.

Về lý thuyết thì chưa từng có ai sống sót dưới lời nguyền của họ.

Càng không có người có khả năng chống lại nghi lễ...

Đây cũng chính là nguyên nhân bọn họ dám ở lại đánh lén mặc dù không hiểu rõ năng lực của đối thủ.

Nhưng giờ đây, khi bọn họ chuẩn bị hoàn thành nghi lễ, thậm chí giai đoạn đầu còn rất thuận lợi, nhưng đến đoạn mấu chốt thì không hiểu sao lại dừng lại...

Không thể nói tiếp sao?

Trong ánh mắt nghi hoặc, bọn họ nhìn thấy cả người Lục Tân trên nóc nhà đang bị xiềng xích trói lại.

Từng vòng từng vòng quấn quanh cổ anh.

Nhưng xiềng xích đại biểu cho quy tắc địa ngục, lại chỉ có thể quấn một chút trên ngực anh.

Sau đó, nó giống như bị lực lượng nào đó ngăn cản, không thể lên được nữa...

Ngược lại, Lục Tân đang khép hờ hai mắt, tròng mắt không ngừng chuyển động.

Sắc mặt bình tĩnh của anh như sắp bị phá vỡ, đang không ngừng giãy giụa.

Mà lực lượng tinh thần bên cạnh anh đang liều mạng hướng về phía bọn họ vô cùng cuồng bạo và quái dị.

Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc đầu thấy cậu ta bị nghi lễ của mình ảnh hưởng, nhưng sau đó, lực lượng tinh thần của cậu ta còn chủ động tấn công lại bọn họ?

"Tôi sắp không chịu nổi..."

Khi mọi người còn ngạc nhiên thì vị tế tự đứng đầu bỗng nhiên khó nhọc kêu to.

Hai tay hắn ta kéo lại áo khoác đen của mình ra, phóng ra tinh thần thể tái nhợt. Những tinh thần thể này không ngừng chạy xung quanh hình tam giác mà họ đang đứng, hình thành một vòng tròn do tinh thần thể kết thành, ngăn cản lực lượng tinh thần cuồng bạo của đối phương.

Nhưng hôm nay, lực lượng tinh thần của đối phương càng ngày càng cuồng bạo, họ sắp không theo kịp tinh thần thể mà anh phóng thích ra.

Bọn họ đối phó với Lục Tân, chính là thừa nhận áp lực của đối phương, cố gắng tác động nhiều nhất đến đối thủ.

Vốn dĩ bọn họ đang chiếm ưu thế, nghi lễ còn sắp kết thúc.

Nhưng hiện giờ, nghi lễ bị cản trở, chỉ còn lại sự đối kháng của tinh thần lực.

Bây giờ, bọn họ đang rơi vào thế bí.

"Nhanh, cố gắng một lần để kết thúc chuyện này..."

Một vị tế tự nhận ra sự không ổn thì hét lên.

"Nhưng nghi lễ trong bộ luật hộp đen ghi là, không thể thiếu cái gì, tôi không dám tùy tiện bỏ qua khâu nào..."

Các tế tự chủ trì nghi lễ tử vong vẫn còn do dự, vội vàng giải thích.

"Nhưng nếu tên kia tỉnh lại, chúng ta đều sẽ chết..."

Những tế tự khác hoàn toàn không để ý tới điều đó nữa mà phẫn nộ nhắc nhở.

"Được rồi..."

vị tế tự kia cũng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, lực lượng tinh thần hiện ra bình thản, run rẩy phát ra tiếng ngâm xướng cuối cùng: "Tài sản... Không đề cập đến tài sản. Dấu vết cuối cùng cậu để lại trên thế gian chính là hoài niệm của người thân và bạn bè dành cho cậu, cậu..."

Tinh thần hỗn loạn xung quanh, theo giọng nói của hắn ta mà biến đổi vô cùng đa dạng.

Ngay cả tiếng ồn ào cũng dần dần bình ổn lại.

Họ liều lĩnh áp dụng một nghi lễ không trọn vẹn lên người Lục Tân thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.

"Anh có sao không..."

Là Hạ Trùng!

Cô đã phát hiện điểm lạ của Lục Tân.

Nhưng trong không gian hố sâu dưới lòng đất đang tràn ngập tinh thần hỗn loạn, cô ta không có cách nào mở ra Vực Sâu, triệu hồi các sinh vật tinh thần, ngay cả tư duy hoàn chỉnh cô cũng không làm được.

Hỗn loạn tinh thần quái dị dày đặc như vậy rất dễ ảnh hưởng đến tư duy của một người.

Nó khiến bộ não của mọi người trở thành một chiếc ti vi không nhận được tín hiệu.

Nhưng mà, dù sao cô ta cũng có thể chất để tiến vào Vực Sâu, nên mạnh hơn tinh thần hỗn loạn này một chút.

Một lúc sau, cô ta cũng dần dần tỉnh táo lại nhưng Lục Tân vẫn còn ngủ say. Không đúng, giống như chết đi hơn. Cô cũng nghe thấy giọng ngâm xướng của vị tế tự áo đen trong không gian tinh thần hỗn loạn...

Cảm giác được có gì đó không đúng, cuối cùng cô cũng quyết tâm từ phía sau Lục Tân đi ra.

"Xuy xuy xuy xuy."

Mất đi sự bảo hộ của Lục Tân, trên người cô ta lập tức xuất hiện vô số vết máu.

Đó là tinh thần hỗn loạn dày đặc, giống như lưỡi dao cắt đứt cơ thể của cô ta vậy.

Loại tra tấn này đủ để khiến bất cứ kẻ nào phát điên, nhưng Hạ Trùng lại cắn răng chống đỡ.

Trong loại đau đớn khiến người ta phát điên này, khuôn mặt nhỏ bé của cô ta không chút thay đổi, trong ánh mắt thậm chí lộ ra một nụ cười có chút điên cuồng, nghênh đón vô số tinh thần hỗn loạn. Cô ta mạnh mẽ bước về phía trước một bước, sau đó đưa tay lấy súng trên lưng mình xuống chĩa về phía trước.

"Pằng..."

Nòng súng bắt đầu chuyển động, bắn ra ngọn lửa màu lam, quét về phía ba tên tế tự trên không trung.

Ở đây cô ta không thể thể hiện hết năng lực thật sự của mình.

Nhưng trên lưng cô ta còn đeo súng xoay nhiều nòng, đó là nhiệt hỏa lực đại sát khí cô ta dùng để nghênh địch.

Hạ Trùng lẩm bẩm, vô số vỏ đạn văng tung tóe rơi xuống đất, bốc khói trắng.

Dưới lực trùng kích cực lớn, Hạ Trùng vừa nổ súng vừa lui về phía sau, được một hồi đã chạm vào tường.

Từng làn đạn lập lòe màu xanh lam bay về phía ba vị tế tự trên không trung.

Không ngờ mỗi một viên, đều là đạn đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận