Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 620: Bản nhạc ru ngủ ấm áp (2)

"Sao lại như vậy?"

"Điều này căn bản là không hợp lý..."

"Mọi thứ không nên thành ra như thế này..."

Trong tòa nhà, cơ thể của Trần Huân đang run rẩy không kiểm soát.

Bởi vì cơ thể run rẩy, lòng bàn tay cũng run theo, khiến cho hai bàn tay của ông ta cọ vào tấm kính, máu me đầm đìa, da thịt bị rách toác ra.

Ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng quan trọng hơn lại là vô số vấn đề khó hiểu tràn ngập trong tâm trí của ông ta.

Điều này khiến ông ta đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Vô cùng thèm muốn nhấp một ngụm rượu mạnh để áp chế cảm xúc xao động.

Rượu đã ngay trong tầm tay, chỉ cần vươn tay ra là có thể lấy được.

Nhưng hai tay của ông ta đã bị đóng vào bàn không thể cử động được.

Đau đớn và ham muốn đan xen trong cơ thể ông ta, sinh ra một loại điên cuồng, ông ta cắn mạnh khớp hàm.

Với một cú nhấc bàn tay tàn nhẫn, máu thịt bị xé toạc, lòng bàn tay cuối cùng cũng được giải thoát.

Sự kỷ luật của một nhà nghiên cứu khiến ông ta coi trọng đôi tay của mình hơn tất cả mọi thứ.

Vì vậy, dù biết rằng cuộc đời mình sắp kết thúc nhưng ông ta vẫn luôn vô thức bảo vệ hai tay của mình.

Không ngờ lại khiến đôi tay của mình bị tổn hại nghiêm trọng hơn bởi sự giãy giụa như này.

Nhưng đến lúc này, ông ta không thể chịu đựng được nữa, ham muốn uống rượu của một người bình thường đã lấn át mọi thứ khác.

Lòng bàn tay rỉ máu, run rẩy chậm rãi tiến đến ly rượu.

Yết hầu của ông ta liên tục lên xuống, vào một khoảnh khắc nào đó, thứ dung dịch rượu vàng này dường như có thể vượt qua mọi cám dỗ.

Rượu là niềm an ủi ân cần nhất sau thất bại.

Rồi ngay khi bàn tay run rẩy của ông ta chuẩn bị chạm vào ly rượu thì một bàn tay khác đã cầm chiếc ly đi.

"Không phải đã nói uống rượu có hại cho sức khỏe sao?"

Lục Tân đã trở lại ghế đẩu cao trước quầy bar, ngồi xuống, nhẹ giọng nói rồi uống cạn rượu trong ly.

Vị rượu ngọt, cay và lạnh chảy qua cổ họng, mang một cảm giác cay cay dễ chịu.

Trần Huân ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt dữ tợn mang theo sợ hãi.

Khuôn mặt có phần quan tâm của Lục Tân dưới ánh nến giống như một con quái vật đáng ghét nhất trên thế gian.

"Không ... mọi chuyện đều không đúng!"

Trần Huân đột nhiên hét lớn, giọng điệu dữ dội, giống như đang tranh cãi.

"Còn chưa hiểu à?"

So với sự kích động và tức giận của ông ta, Lục Tân chỉ bình tĩnh.

Anh vừa rất quan tâm, vừa có chút thất vọng, giống như nhìn một học sinh ngốc nghếch hay một người thân không nghe khuyên bảo.

"Cậu... cậu rốt cuộc là thứ gì?"

Trần Huân nhìn chằm chằm Lục Tân, trên tròng kính gọng vàng lấm tấm mồ hôi.

Lục Tân hơi nhíu mày: "Vấn đề này không phải điều mà tôi đến để hỏi các người sao?"

Hơi thở Trần Huân càng ngày càng gấp gáp, ông ta đột nhiên chửi ầm lên, "Quái vật, cậu là quái vật..."

"Cậu là một con quái vật không hơn không kém, vậy nên cậu đã phá hỏng thí nghiệm của tôi ..."

"Thí nghiệm của tôi đã thành công rồi, nhưng bởi vì cậu là một con quái vật, cho nên ... cho nên mới bị ..."

"Thừa nhận rằng mình đã làm sai khó đến vậy sao?"

Lục Tân hơi nhíu mày, cầm lấy một ly khác, chậm rãi uống.

Bởi vì anh nhận thấy loại rượu này tuy không có mùi vị ngon như vẻ ngoài nhưng thực ra nó chắc cũng phải khá đắt.

Không uống thì uổng lắm, dù sao đây cũng là người thân chiêu đãi anh mà.

Anh vừa uống vừa bình tĩnh nhìn Trần Huân rồi kiên nhẫn giải thích với ông ta: "Nhìn đi, thậm chí ông còn không có ý định nói với tôi rằng chuyện này là sai về mặt đạo đức. Bởi vì tôi có thể nhìn ra ông khá ngoan cố, cũng rất bạc bẽo, ông vốn không hiểu loại đạo lý này….”

"Tôi chỉ sử dụng phương pháp này để nói cho ông biết rằng thử nghiệm của ông là sai, những tham vọng và nỗ lực của ông cũng chỉ là một trò cười."

"Ông muốn tạo ra thần, nhưng thứ ông tạo ra..."

Anh liếc nhìn ra bên ngoài và mỉm cười, "Chỉ là thứ mong manh và lố bịch này."

"Ông muốn điều khiển thần, nhưng ..."

Một nụ cười thấu hiểu hiện lên trên mặt anh, và giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng: "Thứ thật sự có thể bị ông điều khiển..."

"... có đủ tư cách để được gọi là 'Thần' không?"

Trần Huân đột nhiên cứng họng, vô lực há miệng, tuyệt vọng thở hổn hển.

Có thể thấy rằng ông ta không muốn thừa nhận lời nói của Lục Tân chút nào, dù dường như vô số lý luận đã trực trào ra bên miệng ông ta.

Có lẽ chọn bừa một trong đống lý luận đó ra để nói ra cũng có thể bị Lục Tân chặn cho nghẹn họng lặng câm.

Nhưng khi nhìn biểu hiện của Lục Tân, đặc biệt là ánh mắt, Trần Huân cảm thấy mình không nói được gì nữa.

Chỉ có một cảm xúc hoang đường, hung hăng bị chế giễu, phập phồng dữ dội.

"Tên quái vật..."

Ông ta đột nhiên hét lên, hai mắt đỏ bừng trừng lớn, thân thể kịch liệt run rẩy, giống như một người điên.

"Cậu mới là quái vật thực sự..."

"Đúng vậy đấy..."

Lục Tân nhìn vào mắt ông ta và khẽ gật đầu: "Hơn nữa còn là quái vật do các người tạo ra."

"Đừng nghĩ rằng ông thực sự có thể kiểm soát mọi thứ ..."

Khuôn mặt Trần Huân có sự điên cuồng và tức giận của người bình thường, trông như một người tị nạn trên đường phố đang mắng mỏ, không ngừng chửi rủa: "Tôi đã hiểu rồi, cậu có biết tại sao cậu có thể đánh bại tạo vật của tôi không? Đây không phải là do tôi sai, mà là bởi vì cậu, bởi vì thầy đã làm ra thiết kế tinh xảo hơn trên người cậu, tôi tưởng rằng cậu là thể tàn khuyết, nhưng thật ra cậu không phải... "

"Cậu chỉ là vẫn chưa được hoàn thành ..."

"Thí nghiệm của thầy vẫn đang được tiếp tục, cậu ... cậu vẫn luôn ở trong thí nghiệm của thầy!"

"Cậu ... chưa từng trốn thoát ra!"

"Phải không? Đúng là một chuyện vui sướng."

Nghe tiếng gầm giận dữ của Trần Huân, và cả sự thật rùng rợn được tiết lộ trong lời nói của ông ta, Lục Tân vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, anh chỉ chân thành gật đầu và nhẹ nhàng đưa ra lời cam đoan: "Tôi nhất định sẽ hợp tác với ông ấy và khuyên bảo ông ấy."

"Cậu……"

Trần Huân hoàn toàn bị đánh bại, mồ hôi lạnh tuôn ra như nước suối.

Lục Tân cười cười, chậm rãi đứng dậy nói: "Vốn dĩ sau khi bắt được kẻ xấu, nên đưa cho phòng an ninh xử lý."

"Nhưng tôi mệt quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

"Vì thế……"

Anh liếc nhìn em gái: "Em nhanh lên đi!"

Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, ngồi xuống dựa vào tường, trên tay ôm tượng Tiểu Thập Cửu.

Sự kiệt quệ về tinh thần và cơn buồn ngủ ập đến, Lục Tân nhắm mắt lại giữa tiếng hét thảm thiết đầy sợ hãi.

Bản nhạc ru ngủ tuyệt vời này khiến lòng người cảm thấy ấm áp bình yên thật đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận