Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 832: Hàn Băng bực tức (2)

“Được rồi, nói đùa thôi, ô nhiễm đặc biệt không phải chuyện nhỏ, chúng tôi cũng cần phải xốc lại tinh thần.”

Hàn Băng cười hì hì, chuyển đề tài, thái độ cũng có vẻ nghiêm túc, nói: “Anh đơn binh, bây giờ tôi hỏi anh hai câu. Đầu tiên anh miêu tả lại sự cố anh đã để hai vị cảnh sát kia báo cho chúng tôi một cách đơn giản đầy đủ nhất.”

Lục Tân vội cẩn thận nhớ lại, thuật lại một lần những chuyện mà phó tổng giám đốc Tiêu đã kể cho anh, và chuyện đám sâu lúc nhúc trong mắt Cao Nghiêm.

Ở đầu bên kia điện thoại đang vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch, có lẽ là Hàn Băng đang nhập thông tin.

“Chỉ khi nhìn thấy sâu trong mắt anh ta, tôi mới có thể xác định anh ta đã bị ô nhiễm...”

“Tạm thời chưa rõ nguồn lây ô nhiễm…”

“Lại là sự kiện ô nhiễm đặc biệt bí ẩn…”

Một lúc lâu sau Hàn Băng mới than thở, nói: “Cho nên bây giờ anh đơn binh dự định đi vào trong nhà Cao Nghiêm kiểm tra, xác định xem cô gái bị anh ta bắt cóc có bị anh ta gây ô nhiễm hay không, và những người bên cạnh anh ta có bình thường hay không đúng không?”

Lục Tân gật đầu: “Đúng vậy.”

Phát hiện người bị ô nhiễm, việc đầu tiên đương nhiên là cần phải nhanh chân đi xem người bên cạnh anh ta, xem họ có bị ô nhiễm cùng hay không.

Sau đó dựa vào kết quả này để phỏng đoán mối liên kết gây ô nhiễm, và chỉ số nguy hiểm.

“Suy nghĩ này không có vấn đề gì.”

Hàn Băng nói: “Nhưng anh đơn binh cần phải cẩn thận một chút, chỗ anh muốn đi e là có hơi phiền đấy.”

Lục Tân lập tức ngẩn ra một chút: “Có nguồn lây nhiễm tinh thần ghê gớm lắm sao?”

“Không phải.”

Hàn Băng nói: “Anh đơn binh, tôi mới vừa nhận được một thông báo.”

“Có người đang có ý đồ tìm hiểu tin tức của anh.”

“...”

“Nghĩa là sao?”

Tạm thời Lục Tân không phản ứng kịp.

Hàn Băng giòn giã giải thích:

“Rất đơn giản, đó là có người sử dụng mối quan hệ cá nhân để hỏi thăm về thông tin và thân phận bí ẩn của anh.”

“Bởi vì anh là nhân tài đặc biệt thuộc cấp bốn của thành phố Thanh Càng… Với số điểm cống hiến hiện tại của anh có lẽ sẽ được thăng lên cấp năm… Hơn nữa hồ sơ thông tin cá nhân của anh cũng thuộc về bí mật cấp A. Cho nên dù bất kỳ ai muốn xem trộm thông tin của anh thì đều bị tôi phát hiện ra ngay.”

“Ồ?”

Lục Tân cũng không ngờ rằng ở thành phố Thanh Cảng anh còn có đãi ngộ đặc biệt như vậy đấy.

Anh cũng cảm thấy hơi tò mò, vội hỏi: “Vậy bây giờ có biết người đó là ai hay không?”

“Người thuộc tập đoàn Xương Hưng của thành phố Thanh Cảng.”

Hàn Băng vừa nói vừa gõ bàn phím: “Có thể liên lạc được với sở Hành Chính thì có lẽ là chủ tịch Cao Xương của họ, hai mươi năm trước người này đã đến định cư ở thành phố Thanh Cảng, là cư dân thuộc đãi ngộ cấp năm trong thành phố, bình thường đều sống ở căn nhà số bốn trong khu dân cư XX ở thành phố Trung Tâm, nhưng có làm ăn buôn bán rất lớn ở thành phố Vệ Tinh số hai, cho nên sinh sống ở thành phố Vệ tinh một thời gian dài rồi, bây giờ ông ta đã trở thành nghị viên dự bị của thành phố Vệ Tinh số hai, mối quan hệ cá nhân và thế lực rất lớn mạnh.”

“Tôi là người đầu tiên nhận báo cáo nhiệm vụ của anh, còn chưa tới mười phút thì đã nhận được nhắc nhở có người tìm hiểu thông tin của anh, có thể xác định sau khi anh làm người bị ô nhiễm kia bị thương, thì đối phương đã nhận được thông báo, hơn nữa còn bắt đầu chuẩn bị đối phó với anh.”

Lục Tân lập tức nhìn thoáng qua Cao Nghiêm ở bên cạnh, trong lòng đã hiểu được bảy tám phần.

Không cần nghi ngờ nữa, người tìm hiểu thông tin là người nhà của anh ta.

Cách xử lý rất bình tĩnh, nghe nói con trai nhà mình bị thương, không ngờ phản ứng đầu tiên chính là đi hỏi thăm thông tin người làm nó bị thương.

Anh lại chẳng am hiểu cách xử lý của chuyện này, đành hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Hàn Băng nói: “Đối với loại tình huống này, thông thường chúng tôi sẽ có hai biện pháp xử lý.”

“Một đó là thẳng tay cảnh cáo, hoặc là bắt giữ.”

“Nhưng cũng phải xem xét tình huống cụ thể, nếu mục đích của họ là gây bất lợi cho anh thì lập tức bắt giữ thẩm vấn, nhưng nếu anh đang chấp hành một nhiệm vụ nào đó có liên quan thì sẽ cung cấp thông tin giả cho đối phương, đây là để ngừa rút dây động rừng...”

Lục Tân lập tức hiểu rõ.

Phong cách làm việc của bộ phận Thông Quan Đặc Biệt luôn như sấm rền gió cuốn, nhưng cũng phải phân chia tình huống cụ thể.

Lúc xử lý nguồn lây nhiễm tinh thần sẽ không tiếc tiêu hao sức người sức của, tất cả lấy tốc độ làm chính.

Nhưng nếu người có năng lực đang làm điều tra thì ngược lại phải cần thận, không thể dọa đối phương, tránh họ có chuẩn bị sẵn.

Anh nói ra ý kiến của mình: “Bây giờ tôi vẫn chưa xác định tính chất sự cố lần này là gì, nhưng tốt nhất không cần rút dây động rừng.”

“Được, tôi đã biết xử lý như thế nào.”

Hàn Băng khẽ thở dài, nói: “Anh đơn binh cẩn thận nha, tôi đã sắp xếp người sẵn sàng chi viện cho anh.”

“Tính toán thời gian, có lẽ khoảng trong hai mươi phút nữa họ sẽ đến.”

Lục Tân nghe thấy vậy thì cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Bây giờ trong thành phố còn dư người à?”

Hàn Băng nói với giọng điệu pha chút bất lực: “Tuy rằng cả bộ phận Thông Quan Đặc Biệt đang bận đến nhức hết cả đầu, nhưng vẫn có thể rút ra được vài người.”

“Chỉ mong chuyện lần này đừng ầm ỹ quá lớn…”

Nói đến đây, đột nhiên cô ấy hơi buồn rầu khẽ oán trách một câu: “Ôi, tôi đã tăng ca lâu lắm rồi…”

“Rất muốn xong việc để được nghỉ ngơi, ăn kem xem phim điện ảnh…”

Những lời này đã khiến Lục Tân đang chuẩn bị tiếp lời ngây ra.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Hàn Băng nói những lời hờn dỗi thế này đấy…

Thái độ với công việc của cô gái này có vấn đề nha!

Nhưng nghĩ đến tóc người ta đã bắt đầu rụng, oán giận một chút cũng hợp lý thôi…

Nhất là từ sâu thẳm trong lòng Lục tân cảm thấy Hàn Băng như thế thì càng chân thật hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận