Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1473: Người cha kiêu ngạo (2)

Lần trước khi đi sâu vào vực sâu, anh đã nhìn thấy rất nhiều thứ. Nhưng có rất nhiều thứ trừu tượng, phức tạp, rất khó để diễn tả bằng lời. Vì vậy anh đã không cùng bà thảo luận nhiều hơn. Ngay lúc này khi bà chủ động đề cập đến, trong tiềm thức anh liền muốn phủ nhận cùng bác bỏ nó. Nhưng khi lời phản bác được nói ra, anh lờ mờ nhận ra bản thân anh đột nhiên không còn lời nào để nói.

Trong vực sâu quả thực có rất nhiều quái vật, đây đều đã chứng thực lời nói của bà.

Này giống như một người hằng ngày đều kiệt sức ở công ty, chắc có lẽ vì sợ bị vứt bỏ sao?

"Nhưng là anh cũng đã nói…"

Bà nói đến đây, lại khẽ thở dài:" Cho dù là anh, cũng không thể phủ nhận là sai lầm."

Bà nhìn thấy được sự chấn động trong lòng Lục Tân, cười nói: "Nếu dùng lý trí để giải thích chuyện tình cảm chúng sẽ không còn ý nghĩa. Ngay cả trong vực sâu con cũng có thể tìm được một đáp án khó coi, nhưng mà ai có thể phủ nhận được hình dáng người mẹ ôm đứa con ở bên đóa hoa cười, chính là bức tranh khiến người ta cảm động nhất ở trên thế giới?”

Lục Tân có hơi ngơ ngẩn

Anh ta không có suy nghĩ quá sâu xa về bức ảnh đó như thế, bởi vì bản thân là con trai không thể làm mẹ được. Nhưng anh vẫn tưởng tượng ra được hình ảnh đó, thực sự rất là đẹp.

"Có nhiều thời gian sẽ đến cảm nhận"

Là một người có cái nhìn sâu sắc về vận mệnh, bà nhẹ nhàng đề nghị Lục Tân :"Đừng xem quá sâu"

Sau một hồi trầm mặc, Lục Tân cũng thoải mái trở lại.

Anh bỗng cảm thấy thật sự là kỳ diệu. Nhìn mọi việc từ nhiều góc độ khác nhau quả thực có thể mang lại cho người khác những cảm nhận khác nhau.

Qua một lúc lâu, anh mới gật đầu cười, sau đó hỏi ra vấn đề mấu chốt:

"Vậy nên, bởi vì suy nghĩ của con đơn giản, nên anh đã quyết định trả lại nỗi sợ cho chúng ta?"

"Đúng vậy."

Bà gật đầu, sau đó gương mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười:" Có thể hiểu được bản chất con người của con đã cảm hoá được anh."

"Đây là sự tồn tại mà ngay cả thần linh cũng không sợ hãi."

"Thần linh không thể nhìn thấy trực tiếp, nhưng ông ấy thà đánh mất đôi mắt chỉ để nhìn thấy được điều này."

"Tuy nhiên, bản chất của con cũng là nơi anh không thể với tới, vì vậy giữa sự mê man, anh cũng sẵn sàng đặt niềm tin vào con."

Từ lời nói xác thực của bà, Lục Tân cũng nghe ra được trọng điểm chính là tin tưởng ở bản thân mà không phải là tin vào cha

Im lặng một hồi, anh quay đầu nhìn về phía cha.

Cũng vào lúc này, mẹ và em gái đều quay đầu nhìn ông.

Sau khi rời khỏi giáo đường, ông đã cảm nhận được sức mạnh của chiếc mặt nạ mang lại nên ông có vẻ trầm mặc. Mãi cho đến khi ánh mắt của cả nhà đổ dồn về phía ông, ông mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Hít một hơi thật sâu, ông ấy dang rộng hai tay, bắt đầu cười. Trong khi cười cơ thể của ông không khống chế được mà phình lên không kiểm soát. Từ độ cao 2 đến 3 mét, cơ thể của ông đã lớn đến mấy chục, thậm chí là hàng trăm mét. Trong vực sâu, đôi tay ông dang rộng ra như thể đang hấp thụ lại hết thảy năng lượng của chính bản thân mình. Thân thể ông biến hoá cao đến mức tất cả mọi người đều phải ngước nhìn lên.

Rầm…

Dưới chân ông bắt đầu xuất hiện một mảng vết nứt và sụp xuống. Ở sâu trong vực sâu nơi ông đang đứng, bề mặt đã không chịu nổi trọng lượng của ông nữa vì thế sớm đã đổ nứt như tảng băng. Xung quanh mọi ngóc ngách của vực sâu, tất cả những sinh vật lén lút đều cảm nhận được sức mạnh từ ông. Lúc này dù là ý thức hay mơ hồ tất cả đều đang thu mình lại hết mức có thể, ai có tay thì bịt tai lại một cách mãnh liệt, ai không có tay thì cũng cúi người xuống đất, cố gắng chui xuống lòng đất. Trong nỗi sợ hãi vô hạn của các sinh vật dưới vực sâu, ông đột nhiên mở to mắt ra giống như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ. Thậm chí ngay cả những bàn tay tham lam ở trên mặt đất cũng co quắp vì sợ hãi như cây mắc cỡ

"Sức mạnh của sự sợ hãi quả thực rất mạnh mẽ"

Ở một nơi không tồn tại, có một âm thanh rít lên chói tai, khuôn mặt của bà trở nên căng thẳng, nhìn về nơi bởi vì có tiếng cười của ông mà những con quái vật ở tứ phía bất chợt tỉnh dậy sau cơn mê.

Lục Tân cau mày, sau đó mới hiểu ra. Anh đã gặp qua rất nhiều quái vật tinh thần ở trong vực sâu vốn dĩ là có rất nhiều loại.

Nhưng về cơ bản, cũng chia làm hai loại.

Con người càng có nhiều thứ ở trong lòng, thì trong lòng sẽ sinh ra càng nhiều quái vật, mà phần lớn bản thân chúng đều chưa có thức tỉnh. Chúng chỉ phản ánh lại những gì ở trong lòng của con người, sẽ có bản năng sợ hãi, cũng có khả năng lãng tránh, nhưng mà những quái vật này sẽ không thể tự mình ý thức được, càng giống như thực vật, chúng tồn tại chỉ vì có lý do tồn tại trên thế giới này. Nhưng vào lúc này, sức mạnh của ông ấy đã được hồi sinh, và chúng cũng đã được đánh thức. Lục Tân nghĩ đến đây, chợt nhận ra một vấn đề khác.

Trước đây mẹ đã có đề cập đến, sau khi sinh xong cũng đã trải qua quá trình nhận thức được bản thân mình. Cho nên quá trình có phải là cũng sẽ giống với những con quái vật trong vực sâu cuối cùng sẽ có một khoảng thời gian mê muội rồi mới lại tỉnh táo?

“Ầm..”

Khi Lục Tân đang suy nghĩ về vấn đề này thì đột nhiên lại xuất hiện chấn động.

Có vẻ như sức mạnh của cha anh đã vượt quá mức, ngay cả vực sâu cũng rung lắc dữ dội, những mảnh kiến trúc hư ảo cũng bị rung chuyển và sụp đổ trong giây lát, mặt đất trở nên bằng phẳng. Trong tiếng cười của ông, con quái vật đột nhiên tỉnh lại, sau đó theo bản năng của mình từ trong vực thẳm bước đến từng bước khó khăn.

Lục Tân, đây chỉ là đâu đó khoảng không trong vực sâu. So với hiện tại, cũng chỉ là một nơi hoang vắng không có người ở. Nếu không chỉ cần quá trình ông trở về trên thực tế cũng đủ để gây ra một thảm họa . Mức độ không kém gì các nhân sĩ Tây Tạng chính gốc trên thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận