Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1031: Lục Tân cực kỳ nhiệt tình (1)

Chuyện Hàn Băng trợ giúp thành phố Hắc Chiểu duy trì trật tự vậy mà lại thực sự khó giải quyết.

Khi đã thanh tẩy được lây nhiễm, vô số đám người cần phải có người trấn an, cũng cần phải có người khiến cho bọn họ an toàn về nhà.

Toàn bộ thành thị bị phá hỏng do bầu không khí điên cuồng trước đó cũng càng cần có người đứng ra kiểm soát, bên cạnh đó là tu sửa lại.

Đơn giản mà nói, khi thành phố Hắc Chiểu cần đến trật tự trị an nhất, vậy mà lại không có người nào đứng ra.

Người có địa vị cao, có năng lực xử lý những việc này, dường như toàn bộ đã đi theo nguồn lây nhiễm rồi, đã bị các đồng chí xử lý sạch sẽ rồi.

Mà những người có thể miễn cưỡng đứng ra duy trì trật tự của thành phố Hắc Chiểu lúc này, lại cứ luôn lẩn trốn ở trong đám người còn sống dưới kia, bởi vì bọn họ biết nhiều tin tức hơn những người khác, dưới tình huống không mấy tươi sáng như thế này, tất cả đều trở lên co đầu rút cổ, không chịu thò đầu ra.

Dù sao thì bọn họ cũng không biết, nếu lúc này bản thân bọn họ đứng ra, có thể nào trở thành con rối quái dị bị điều khiển hay không…

Thành phố Hắc Chiểu trước khi giải quyết xong nguồn lây nhiễm, là một mớ hỗn loạn.

Hiện giờ, thành phố Hắc Chiểu sau khi đã giải quyết sạch sẽ nguồn lây nhiễm kia, dường như có xu hướng càng trở lên hỗn loạn hơn nữa.

Có điều, vẫn may là cư dân của thành phố Hắc Chiểu trước kia dù ít dù nhiều cũng chịu ảnh hướng từ chứng mất ngủ, hiện tại giấc ngủ đã trở về, tuy rằng trong lòng cũng tràn ngập khủng hoảng và không biết phải làm sao, thế nhưng cũng có một bộ phận lớn mọi người không thể chịu đựng được cơn buồn ngủ ập đến, chỉ đành tìm một chỗ ngủ trước.

Đương nhiên, bởi vì cách xử lý của cha đối với những con rối, bọn họ cũng đều sinh ra những di chứng nghiêm trọng.

Không biết có bao nhiêu người sau khi tỉnh lại kể cho nhau nghe về giấc mộng của mình, họ đều nói bản thân mơ thấy một âm thanh băm nghiền dày đặc.

Nhưng trật tự của thành phố Hắc Chiểu dù sao cũng cần phải có người đứng ra duy trì bảo đảm, Hàn Băng rơi vào đường cùng, lại nghĩ tới ông Quần.

Chính xác mà nói, cũng không phải là cô ấy chủ động nghĩ đến, mà là do ông Quần chủ động tìm tới cửa

Thời điểm đi tới trung tâm quảng trường của thành phố Hắc Chiểu, Hồng Xà đã tách ra với ông Quần, đã trải qua liên tiếp những chiến đấu và khủng hoảng, thậm chí cô ta còn quên mất tiêu về ông Quần, mãi đến khi giải quyết xong vấn đề, trở về cùng với đám người Lục Tân, thời điểm định đi thay quần áo, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy ông Quần đã ngồi đó, chống gậy mà bước tới nghênh đón, còn quan tâm mà nhìn từ trên xuống dưới Hồng Xà: “Không sao chứ?”

Hồng Xà cũng phát ngốc: “Sao ba còn chưa đi nữa?”

“Ba chuẩn bị đồ ăn khuya chờ con về ăn……”

Ông Quần chỉ chỉ đống mì gói và dăm bông trên bàn.

Hồng Xà lập tức cảm thấy cực kỳ cạn lời: “Ba chuẩn bị đồ ăn khuya cho con, chính là mì gói?”

“Ba không biết nấu cơm mà……”

Ông Quần nói: “Hơn nữa ba không chỉ chuẩn bị mì gói không cho con đâu, là mì gói đủ các vị nữa đấy……”

“Con nhìn này, có mì gói thịt kho tàu, dưa chua, còn có vị đậu hũ thối nữa……”

Hồng Xà thiếu chút nữa cảm động phát khóc.

Cuối cùng cô ấy và Hàn Băng, Bích Hổ, ông Quần, mỗi người cầm một bát mì gói úp, cùng nhau bước lên xe jeep.

Vốn dĩ muốn đưa cho Lục Tân một bát, nhưng Hàn Băng suy xét một chút, cảm thấy lúc này có lẽ Lục Tân càng cần được nghỉ ngơi hơn, vì thế bèn chuẩn bị nước ấm sẵn đó, cũng mở gói mì ra, đặt ở trong căn phòng mà bọn họ xem như văn phòng ngay từ đầu, để tự anh pha.

Đương nhiên, bọn họ cũng không ngờ tới, thật ra Lục Tân lại không đến đây.

Chẳng qua là hơn một tiếng sau, một chiếc xe đạp không người điều khiển dừng ở dưới lầu, sau đó một vật nhỏ lộp cộp lộp cộp mà đi lên lầu, sau khi tiến vào trong phòng, chỉ thấy im ắng, tất cả mọi người đã không còn ở nơi này nữa, cũng không biết đã đi nơi nào.

Vốn dĩ nó đã mếu máo sắp khóc rồi, nhưng sau đó lại thấy được bát mì gói kia.

Nước ấm ở bên cạnh, gia vị cũng đã được thả vào đầy đủ, bên cạnh còn có một cây xúc xích, là vị đậu hũ thúi.

Khoảnh khắc đó, vật nhỏ vừa ăn mì gói vị đậu hũ thúi, vừa ngồi khóc sướt ma sướt mướt.

Lục Tân ở trong phòng ngẩn người một ngày, cuối cùng cũng chịu đi ra.

Đây là một ngày an tĩnh đến kỳ lạ, cho dù là Hàn Băng, Bích Hổ, hay là mọi người ở trong nhà đều không tới làm phiền anh.

Cho nên anh dùng thời gian cả một ngày, cẩn thận trau chuốt cho cảm xúc của bản thân.

Trong nháy mắt đẩy cửa phòng khách sạn ra, anh loáng thoáng có cảm giác thế giới này dường như có chỗ nào đó không còn giống trước…

Nhưng nhìn kỹ lại, vẫn ổn, không có gì thay đổi cả.

Có điều, tâm trạng anh quả thực tốt lên không ít, dường như là do bản báo cáo của ông viện trưởng, sau khi hiểu ra càng nhiều về chuyện của bản thân, cảm giác xa cách cùng với áp lực vốn vẫn luôn đeo bám trong lòng anh, vào lúc này cũng đã không còn sót lại thứ gì nữa, đầu óc cũng trở nên minh mẫn sáng suốt hơn.

Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì bản thân mình đã khóc một lần?

Chuyện này cũng không thể nói cho người khác, dù sao thì mình cũng phải giữ thể diện một chút.

Đương nhiên, dường như khóc ra một chút cực kỳ có hiệu quá trong việc phát tiết cảm xúc, dù cho bản thân anh là một người đàn ông.

Dẫu sao lời bài hát kia cũng đã nói ra rồi…

…… Ta là đóa hoa bách hợp, khóc thút thít ở trong một bình hoa…… Dường như cũng không phải là câu này, nhưng cũng không quan trọng…

Vừa ra cửa, anh muốn đi tìm đám người Hàn Băng, lại phát hiện mấy phòng còn lại đều trống không, chỉ có trong căn phòng được chọn làm phòng họp của bọn họ còn để lại một bát mì gói chưa dọn dẹp, Lục Tân bèn thu hộp vào trong túi nilon, sau đó lại dọn dẹp một chút những rác thải khác rồi đi ra.

Hiện tại không biết vì lý do gì mà anh có một loại xúc động muốn đi làm một chuyện gì đó.

Dọn dẹp rác thải tuy là chuyện nhỏ, nhưng không phải cũng là một chuyện hay sao?

Sau khi tìm thấy đám người Hàn Băng, phải xem xét xem mọi người có chuyện gì để giúp đỡ không.

Mới vừa đi tới chỗ thang máy, chỉ thấy ở khu ghế sô pha dành cho khách nghỉ ngơi ở bên cạnh thang máy, có một người tóc màu bạc đang nằm đó.

trong lồng ngực người này ôm một cái gậy bóng chày, tựa lưng ở trên ghế sô pha ngủ ngon lành.

Lục Tân nghiêng đầu nhìn thử, nhận ra người này là một nhân viên nghiệp vụ làm việc ở dưới trướng của ông Quần, không ngờ lại ngủ ở đây, bèn vỗ nhẹ nhẹ lên người anh ta một chút, người có mái tóc màu bạc này như lập tức vùng dậy, cầm gậy bóng chày vung thẳng về phía khuôn mặt của Lục Tân.

“Ai da……”

Lục Tân lui về phía sau một bước, tránh thoát lần này, nghĩ thầm, sao sức lực khi mới tỉnh lại mạnh như thế chứ?

“À, là cậu sao……”

Người tóc màu bạc thấy rõ người tới là Lục Tân, cũng tức khắc nhẹ nhàng thở ra, ném gậy đánh bóng chày sang một bên, ngáp một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận