Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 292: Biện pháp giải quyết tốt nhất (2)

"Mọi người có ý kiến gì không?"

Giáo sư Bạch mỉm cười sau khi nói xong những lời mình muốn nói.

"Trong lòng tôi cũng không chắc..."

Lần này Trần Tinh là người thứ nhất trả lời, cô ta hơi ngập ngừng rồi nói: "Nhưng tôi tin vào sự thật và số liệu!"

Ông Tô suy nghĩ một lúc, thẳng thắn cười nói: "Nói thật tôi không có người có năng lựci thích như mọi người người. Đôi lúc từng chuyện mọi người nói có hơi phức tạp đối với tôi, nhưng mà tôi vẫn nhớ một chuyện khác..."

"Nguyên tắc mà chúng ta đặt ra trước khi thành lập Tòa nhà Sở Làm sạch Ô nhiễm Đặc biệt: hợp tác với những người có năng lực, không hợp tác với kẻ thù!"

Nói xong, ông ta nở nụ cười, nói: "Tôi nghĩ nguyên tắc này có thể giúp chúng ta đưa ra nhiều quyết định."

Trong phòng họp, ánh mắt của ba người đều hướng về bộ trưởng Thẩm.

Sắc mặt bộ trưởng Thẩm tối sầm, một lúc sau mới nói: "Tôi cũng đồng ý với nguyên tắc ông Tô nói, cho nên tôi không thể cưỡng chế các người có năng lực nhập ngũ, dùng thái độ đối xử với quân nhân đối đãi bọn họ. Tôi đồng ý trong trường hợp không bị đe dọa, họ được phép giữ một số bí mật của mình và hưởng một số đặc quyền, nhưng có một điều chúng ta đều hiểu ... "

Ông ta im lặng một lúc rồi nói: "Người có năng lực rất đáng sợ."

Giọng nói hơi nặng nề: "Chẳng lẽ mọi người chưa đọc bản báo cáo của thị trấn Vui vẻ sao?"

"... Đương nhiên, tài liệu này là do anh ta tự mang về!"

"Thế mà đã có một người có năng lực, hoặc nói là nguồn ô nhiễm, biến cả một thị trấn thành một cấu trúc giống như một tổ ong vò vẽ. Tôi không biết mọi người nghĩ như thế nào, nhưng theo tôi, tôi thậm chí cảm giác được sự hãi, hoặc là nói.... cảm giác được tuyệt vọng!"

Đối với tinh cách của ông ta, nói ra những lời này đã là cố hết sức rồi.

Nhưng ông ta vẫn nói ra, hướng mắt về phía giáo sư Bạch: "Cho nên, thật sự ông có biết mình đang làm cái gì không?"

Giáo sư Bạch đối mặt với ánh mắt của ông ta, bình tĩnh gật đầu, nói: "Tôi đã đọc tài liệu của thị trấn Vui vẻ, tuy rằng quả thực rất ngạc nhiên, nhưng nói thật, tôi cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Mọi người còn nhớ nhà nghiên cứu Nguyệt Thực thiên tài bởi vì nguyên cứu của mình mà nhảy từ tầng 100 xuống đã nói cái gì không?"

Trần Tinh nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên: "Ba câu nguyền rủa?"

"Không thể nói là nguyền rủa, phải nói là cảnh báo, hoặc là... lời tiên đoán!"

Giáo sư Bạch chậm rãi nói: "Điều thứ nhất là theo sự xuất hiện của tinh thần biến dị, kết cấu và trật tự xã hội của chúng ta có khả năng sẽ mở ra tác động chưa từng có, đến lúc đó nhân loại có thể tiến vào một loại cấu trúc sinh tồn khác."

Trong phòng họp, nghe được lời nói bình tĩnh của giáo sư Bạch, trong lòng mọi người đều trầm xuống.

"Điều thứ hai là..."

Giáo sư Bạch chậm rãi mở miệng, ánh mắt hướng về phía mọi người.

Lúc này, ông Tô cất lời, nhẹ nhàng đóa: "Chuẩn bị tốt đón Thần đến!"

Phòng hội nghị dường như xuất hiện một chút áp lực, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Bộ trưởng Thẩm khẽ nghiến răng, cơ mặt khẽ siết lại.

"Ha ha, không cần tin vào di thư của một tên điên..."

Lúc này, ông Tô cười nói: "Nhưng chúng ta phải thừa nhận lão Trầm lo lắng cũng có lý..."

"Làm những việc này, quả thật rất cần phải cẩn thận..."

"Thật ra tôi đã sớm có sự chuẩn bị cho sự lo lắng của lão Trầm."

Dường như giáo sư Bạch hiểu được ông ta đang nghĩ cái gì, mở miệng nói trước: "Tôi chuẩn bị cho ông hai câu, không chỉ vì nói cho ông nghe, còn muốn nói cho nhiều người khác nghe..." Vừa nói, ông ta vừa bước đến trước mặt bộ trưởng Thẩm. Đối diện với ánh mắt khó hiểu của bộ trưởng Thẩm, ông ta nhẹ nhàng nói, "Ông có biết màu xanh da trời trên quốc gia trên biển có mối quan hệ chặt chẽ với công ty khai thác giếng sâu không?"

Bộ trưởng Thẩm khẽ nhíu mày, gật đầu nói, "Cấp dưới của tôi có biết được chuyện này, đã báo cáo với tôi."

Giáo sư Bạch gật đầu một cái, nói: "Vậy ông có biết, sau khi bọn họ tiếp xúc, chuyện họ nói liên quan tới dịch nuôi cấy không?"

Bộ trưởng Thẩm hơi ngẩn ra, chợt cau mày.

"Tôi muốn nói với ông câu thứ hai..."

Giáo sư Bạch nhẹ nhàng nói tiếp: "Ông cho rằng với lượng cấp của đơn binh hiện tại thật sự cần cường hóa sao?"

Bộ trưởng Thẩm hơi không hiểu. Sau khi nghĩ lại, sắc mặt ông biến sắc.

Giáo sư Bạch mỉm cười đối diện với ánh mắt của ông ta, nụ cười này lộ ra một chút mệt mỏi hiếm thấy, nhẹ giọng nói: "Người có năng lực ở giai đoạn thứ hai chủ yếu cường hóa lực lượng tinh thần và sự ổn định. Mà anh ta, không cần cường hóa..”

"Cho nên, công việc của chúng ta chính là làm cho anh ta... ổn định hơn!"

Phòng họp hoàn toàn im lặng, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình về câu nói của giáo sư Bạch.

Giáo sư Bạch nhẹ nhàng đặt tài liệu lên bàn thí nghiệm, xoay người khoanh hai tay: "Tôi đã nói xong những gì muốn nói."

Bộ trưởng Thẩm hơi cắn răng, chợt ngẩng đầu nhìn về hướng này.

"Xem ra, ông đã tìm ra cách thuyết phục chúng tôi trước khi gọi chúng tôi đến đây."

Ông ta hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: "Tôi tán thành với lời kiến nghị ông đưa ra trước đó. Nếu anh ta phù hợp với các tiêu chuẩn, tôi sẽ không sử dụng đặc quyền của mình từ chối đơn đăng ký vào giai đoạn hai của anh ta. Nhưng tôi có một vấn đề muốn mời ông trả lời."

Lúc này, Trần Tinh và ông Tô cùng tò mò nhìn về phía này.

Cơ mặt trên mặt bộ trưởng Thẩm căng thẳng, ông ta nói từng câu từng chữ một:

"Làm sao ông đảm bảo, sau khi anh ta vào giai đoạn thứ hai sẽ không xem chúng ta là kẻ địch?"

Câu hỏi này khiến bầu không khí trong phòng họp giảm đến đóng băng.

Đây là một chủ đề mà chỉ một vài người trong số họ có thể thảo luận, và không có quy tắc nào có thể được áp dụng.

Nhưng cũng là một vấn đề rất chân thực.

Tiến hành tăng cường cho người có năng lực ở giai đoạn hai không chỉ có nguy cơ mất quyền khống chế họ, ngoài ra còn có chuyện người có năng lực sẽ đảo khách thành chủ khi có được năng lực mạnh mẽ, nảy sinh những tham vọng ban đầu không có, rồi đặt ra một mối đe dọa lớn cho toàn bộ thành phố Thanh Cảng...

Nhưng đối mặt với vấn đề khiến lòng người nặng trĩu này, giáo sư Bạch cười thoải mái.

"Vấn đề này tôi đã từng nghĩ đến, hơn nữa có nghĩ ra được một phương án giải quyết rất tuyệt vời."

Đối mặt với ánh mắt tò mò của ba người xung quanh, ông mỉm cười, búng tay và nói: "Ký hợp đồng với anh ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận