Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1579: Số 14 cô nhi viện (1)

"Hửm?"

Khi bóng dáng mập mạp đó chui ra khỏi chiếc tủ sắt, Lục Tân khẽ run lên, suýt thì đánh ra một kích tinh thần. Nhưng may mà, tên lạnh lùng và đáng sợ đó đã thay đổi thái độ đủ nhanh, thêm nữa vừa ra đã gọi là anh Chín, điều này khiến anh có chút quen thuộc, vì vậy lúc này mới có thể để hắn trèo ra khỏi chiếc tủ sắt nguyên vẹn và nhìn rõ dáng dấp của hắn lúc này.

Đó là một khuôn mặt mũm mĩm với dáng người tròn trịa và cái đầu hói.

Nhìn ngũ quan, thực ra cũng rất đẹp trai, nhưng da thịt rất dày, khiến các đường nét trên khuôn mặt hắn nổi lên.

Lúc này, hắn đột nhiên ngã xuống đất, hình như ngã không nhẹ, rên rỉ, dùng hai tay cố gắng chống đỡ dậy, rất tốn sức.

Lục Tân cau mày nhìn hắn, biểu cảm dần trở nên kinh ngạc.

Tiếng gọi "anh Chín" vừa rồi của hắn đã khiến Lục Tân cảm thấy có chút quen thuộc.

Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của hắn, thì cảm thấy hắn càng quen thuộc hơn, nhưng mà, cứ không dám nhận.

Trên thực tế, so với trí nhớ của bản thân, chênh lệch quá lớn...

“Hè hè hè...”

Gã mập này tuy rằng có chút tốn sức, nhưng rất nhanh đã xoay người lại.

Cười hì hì đối mặt với Lục Tân, lấy tay lau khuôn mặt mũm mĩm và nói rất trìu mến:

"Anh Chín? Còn nhớ em không? Nhìn anh bây giờ, không phải ai cũng nói anh thay đổi rồi sao? Sau cùng vẫn không biết đùa giỡn."

"Vừa rồi em chỉ trêu chọc anh một chút, kết quả đột nhiên cảm giác mình lại trở về cô nhi viện khi đó..."

"Cậu là..."

Nghe những lời nói và nụ cười của hắn, Lục Tân cuối cùng cũng hơi phản ứng lại.

Vẻ mặt của anh dần trở nên kinh ngạc, không giấu nổi niềm ngạc nhiên mừng rỡ, đột nhiên nói: "Em là Thập Tứ?"

“Cậu bé lúc nhỏ thường hay treo ngược lên dọa người đấy sao?”

"Ừm, em là Thập Tứ, rất khó nhận ra sao?"

Mập mạp, hoặc là nói, Thập Tứ, có chút kinh ngạc đồng ý, sau đó phẩy tay nói:

"Treo ngược lên dọa người, đó đều là chuyện quá khứ, hiện tại không treo được nữa."

"Dây thừng ngày nay chất lượng càng ngày càng kém, còn chưa kịp treo lên đã đứt."

"Thật sự là cậu..."

Niềm vui mãnh liệt dâng lên trong lòng Lục Tân, vẻ mặt của anh hơi phấn khích.

Anh không nghĩ tới, vào lúc này, bằng cách này, lại gặp lại Số 14.

Sự thay đổi của cậu ta thực sự quá lớn - "lớn" theo đúng nghĩa đen.

Đồng thời, trong lòng cũng không thể không bênh vực nhà sản xuất dây thừng, vấn đề có thể không nằm ở họ.

"Ồ, lớn lên trông thật là đẹp..."

Ngay khi Lục Tân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn có chút khó hiểu vì sao Số 14 lại xuất hiện cùng em gái và Tiểu Thập Cửu, chỉ thấy Số 14 đã trở mình dậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy Oa Oa đang cầm ô đứng bên cạnh, trước mắt chợt sáng lên.

Hơi kinh ngạc nói với Lục Tân: "Anh Chín, đây chính là chị dâu sao?"

"Đây..."

Lục Tân được hỏi câu hỏi đột ngột này và trong một khoảnh khắc không biết phải trả lời như thế nào.

Ánh mắt của Oa Oa bên cạnh đã nhìn sang, lặng lẽ và có chút chờ đợi, nhìn chằm chằm vào anh...

Câu hỏi này nên trả lời như thế nào?

Được cái Số 14 cũng không nhìn nhiều, nhìn quanh phòng vài lượt, sau đó đi thẳng đến ghế sô pha trước cửa sổ kiểu Pháp, ọp ẹp ngồi xuống, thoải mái thở dài một hơi nói: “Anh Chín, có gì ăn không?”

"Đắt và ngon ấy, mang một ít tới ăn!"

"Chuyện này..."

Lục Tân nhìn chiếc ghế sofa với một chút đau khổ.

Đó là một chiếc ghế sofa dành cho hai người, bình thường bản thân ngồi lên, hai bên đều sẽ trống một khoảng rộng.

Kết quả cậu ta vừa ngồi xuống thì lập tức đầy ắp.

Ngoài ra, đồ ăn thì ngược lại không sao, nhưng vừa mở miệng đã đòi thứ "đắt", "ngon"... Đây thực sự là...

"Có đó."

Chưa kịp trả lời thì chợt nghe Oa Oa nói.

Lục Tân sững sờ trong giây lát, thấy rằng Oa Oa đã thu chiếc ô ra sau lưng, đồng ý và bước nhanh ra khỏi phòng.

Tại sao có cảm giác như Oa Oa đang có tâm trạng khá vui?

Không chỉ mở miệng trả lời, mà còn khá nhiệt tình?

"Anh Chín, không ngờ rằng đối tượng của anh đẹp như vậy."

Nghe nói có đồ ăn, Số 14 đã rất vui vẻ, lắc đầu cảm thán: "Năm đó lúc ở cô nhi viện, anh nói anh cũng không phải cao nhất, thân hình cũng không phải cường tráng nhất, ai có thể ngờ rằng anh lại có thể tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy?"

"... Phải rồi, trong cô nhi viện của chúng ta khi đó, không phải có một cô bé chạy khá nhanh, có quan hệ rất tốt với anh sao?"

Lục Tân đột nhiên im lặng, không biết phải nói gì.

Số 14 tinh ý nhận ra bầu không khí có chút ảm đạm, lập tức chuyển đề tài: "Anh Chín, nhà anh nhìn cũng được."

Lục Tân nói: "Đây là nhà của Oa Oa, chính là người vừa rời đi."

Số 14 sửng sốt, kinh ngạc nói: "Anh ở rể à?"

Lục Tân lại im lặng.

Số 14 vội vàng chuyển đề tài khác: "Anh Chín, sức quyến rũ của anh thật lớn..."

Lục Tân đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, bản lĩnh của Số 14 mới tính là lớn thật sự.

Sự ngạc nhiên của bản thân khi vừa nhìn thấy cậu ta đã biến mất phần nhiều chỉ trong nửa phút ngắn ngủi.

"Làm thế nào mà hai người ở bên nhau?"

Liếc nhìn em gái và Tiểu Thập Cửu một cái, Lục Tân thở dài: "Còn đi cùng họ đến?"

"Nói đến chuyện này..."

Giọng nói của Số 14 trầm hơn một chút, khuôn mặt mũm mĩm dường như cũng u ám hơn một chút: "Đó là một câu chuyện đáng sợ..."

"Hửm?"

Lục Tân hơi nhướng mày.

Sau đó thì nghe Số 14 nói: "Em đây, anh nói xem rõ ràng đang yên đang lành ở thành phố trung tâm..."

“Không nói là giàu sang phú quý, nhưng dù gì cũng có một căn nhà nhỏ của riêng mình ở trung tâm thành phố nơi tấc đất tấc vàng, công việc cũng không bận rộn, làm đồ thủ công mỹ nghệ, mỗi ngày còn có thể có chút thời gian thư giãn cho bản thân, mỗi bữa cũng đều có người nấu sẵn cho ăn... Kết quả bỗng một hôm, đột nhiên bị người của viện nghiên cứu Nguyệt Thực tìm đến và trực tiếp đưa em đến gặp một sự tồn tại đáng sợ..."

Ánh mắt của cậu ta trở nên hơi âm u lạnh lẽo, giữa kẽ răng ép ra hai chữ điên cuồng: "Chung cực!"

Nghe cậu ta nói mà tóc tai như muốn dựng đứng.

Lục Tân cúi đầu thì thấy em gái và Tiểu Thập Cửu nhìn anh, em gái dùng khẩu hình miệng đáp lời mình.

"Mẹ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận