Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1408: Bí mật ban đầu và kế hoạch cuối cùng (1)

Tất cả những thứ này, đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Đứng ở trong toà án Ngọ Dạ trống rỗng, Lục Tân và người nhà im lặng rất lâu cũng không nói gì.

Trên đỉnh đầu, những người mặc áo choàng quan tòa bị treo chết trong đại sảnh, còn kèm theo tiếng gió thổi, nhẹ nhàng đung đưa.

Khắp mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều xó xỉnh bị chìm trong bóng tối đều mang lại cảm giác lén lút lén lút.

Giống như có những người đang núp ở trong những góc tối kia, trộm nhìn anh.

Nhưng nếu anh chú ý quan sát, sẽ lại phát hiện, đây chẳng qua chỉ là ảo giác của bản thân mình, toàn bộ toà án Ngọ Dạ đều đang trống rỗng.

Người cầm kiếm là một trong mười ba người cuối cùng.

Là sinh vật tầng cao nhất đại diện cho loài người, nhận thức được lực lượng tinh thần, là mắt xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn.

Nhưng mà người được coi như cuối cùng đó, lại sớm bị giết chết ở trong chính cung điện tinh thần của mình, thân xác còn bị người khác khống chế.

Nếu như nói, người cuối cùng này đã sớm chết?

Như vậy những ô nhiễm mà toà án Ngọ Dạ ảnh hưởng đến cả thế giới là do chuyện gì xảy ra?

Những ý chí và suy nghĩ khống chế người cầm kiếm Tiến hành tấn công Thanh Cảng là cái gì?

Lục Tân suy nghĩ những vấn đề phức tạp này, bỗng nhiên ý thức được.

Biểu hiện của người cầm kiếm rất giống với người điên, hoặc đúng hơn là, người bị mất trí nhớ, trải rộng khắp cả thế giới trong ba mươi năm trước

Bọn họ cũng giống như người vậy, cũng có cơ thể và gương mặt hoàn chỉnh, có năng lực chạy nhanh và đi lại.

Nhưng nội hạch của bọn họ đã sớm biến mất. Bên ngoài là người, trên thực tế chẳng qua chỉ là một kẻ khác biết đi mà thôi.

Người cầm kiếm vừa rồi, có khi nào là cái xác biết đi tầng cuối cùng không?

Lần đầu tiên, lúc Lục Tân ở chung với người nhà, lại mơ hồ cảm thấy sợ hãi.

“Hừ…”

Lâu sau mới có người nhẹ nhàng thở dài một tiếng, là mẹ.

Bà giống như điều chỉnh được tâm tình của mình, từ từ đi một vòng bên trong toà án Ngọ Dạ, không biết vô tình hay cố ý, quan sát tất cả những bố trí ở nơi này. Sau đó bà nhẹ nhàng đi tới phía ngoài cửa chính, ngẩng đầu nhìn lên không trung, cặp mắt trên bầu trời kia đang biến mất.

Một con mắt bị Thanh Cảng làm nổ tung, con mắt còn lại cũng mang theo biểu tình hài lòng mà biến mất.

Trong không gian chỉ còn lại một vầng trăng máu cùng với những luồng tinh thần lấm tấm giấu trong ánh trăng màu đỏ.

Quả thật rất kỳ lạ!

Mẹ quay đầu lại nói với cha đang tràn ngập tò mò, còn có em gái, khẽ mỉm cười một tiếng. Bà nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, có một số việc đã vượt qua sự hiểu biết của tôi.”

“Có điều như vậy không phải càng thú vị sao?”

Bà khẽ cười, gật đầu một cái, giống như đang để cho người nhà yên tâm: “Từ từ tìm câu trả lời là được.”

“Đúng vậy!”

Lục Tân cũng không chịu đựng được loại cảm giác đè nén này, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Bây giờ có đầu mối gì không?”

“Có!”

Mẹ nhìn lên trời một cái, đó là vị trí cặp mắt kia biến mất, nhẹ giọng trả lời: “Ban đầu mẹ cho là cặp mắt kia chính là em gái ngoan Hắc hoàng hậu của mẹ để ở chỗ đó, dùng để rình mò bí mật của con. Bây giờ mẹ vẫn có thể xác định được cặp mắt kia là vì muốn dòm ngó bí mật của con, nhưng lại không dám bảo đảm xem có đúng là người em gái kia của mẹ hay không…”

“Những chuyện này hình như không phải những chuyện cô ta có thể làm được.”

“Có thể xác định được chuyện này đương nhiên có liên quan tới chiếc gương của cô ta, cho nên cô ta nhất định sẽ hiểu được chút gì đó.”

“Đi tìm cô ta hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Mẹ nói rất dễ dàng, nhưng Lục Tân chợt ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, nghiêm túc nói lại: “Mẹ không muốn đi!”

Mặc dù còn chưa xác định được đây là cái gì, nhưng từ kết quả của người cầm kiếm có thể thấy được, có một loại lực lượng cực kì lớn đang tham dự trong đó.

Loại lực lượng này thậm chí có thể giết chết người cuối cùng, biến hắn ta trở thành người mất trí nhớ.

Cho nên Lục Tân rất lo lắng cho tính cách thích động một chút là rời đi của mẹ, vô tình chọc phải đại họa nào đó.

Lần trước mà đi đã bị thương, nếu như lần này đường đột đi thăm dò những lực lượng kia, ai biết liệu có phải đối mặt với chuyện đáng sợ hơn hay không?

Mẹ hiểu được những suy nghĩ của Lục Tân, hơi có chút bất ngờ, sau đó gật đầu, cười:

“Vậy thì cùng đi cũng được!”

Mọi người đều chậm rãi gật đầu, chuyện này coi như bước đầu đạt được ý kiến chung. Lục Tân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh quay đầu nhìn về phía toà án Ngọ Dạ trên cánh đồng hoang, giống như là chân thực, lại giống như là hư ảo đang hòa quyện vào ánh sáng của vầng trăng máu trên bầu trời đêm.

“Cho dù là như thế nào, uy hiếp lần này cũng coi như là giải quyết được, cho nên điều chúng ta phải suy nghĩ bây giờ là…”

Dừng lại một chút, anh nhìn về phía toà án Ngọ Dạ: “Là làm sao có thể dọn được nó về Thanh Cảng chứ?”

Mặc dù có lái chiếc xe chở hàng tới, nhưng chiếc xe tải kia không chứa nổi thứ đồ vật lớn như vậy đâu.

Có chút khó xử lý!

Dù sao đây cũng là một hiện trường án mạng cứ để lại trong cánh đồng hoang thì cũng không tốt.

Lúc Lục Tân và người nhà đang thương lượng xem làm thế nào để xử lý được cung điện tinh thần của người cầm kiếm, ở một nơi cách Thanh Cảng vài trăm dặm.

Cánh đồng hoang bằng phẳng, dưới vầng trăng máu.

Lão viện trưởng và số bảy ở bên cạnh xe Jeep đang tò mò đánh giá người đi ra từ vùng cỏ hoang.

Ánh mắt của người kia cũng mang theo chút tò mò nhìn lão viện trưởng.

“Làm sao ông có thể nhận ra được thân phận của tôi?”

Họng súng trong tay người kia vẫn chia thẳng trên mặt lão viện trưởng, tò mò hỏi lại.

“Đồng hồ đeo tay trên tay ông.”

Lão viện trưởng bị súng chĩa vào đầu nhưng gương mặt lại cực kỳ ung dung, cười nói: “Đó là dụng cụ đề phòng ô nhiễm đặc thù do viện nghiên cứu chế tạo dùng cho nhóm đầu tiên.”

“Tôi đã từng nhìn thấy những thử đồ vật giống như vậy ở viện nghiên cứu.”

“Sau đó bởi vì các dạng đặc thù ô nhiễm dụng cụ để phòng mới luôn cải tiến, đã rất lâu rồi không có ai dùng loại đồ cũ này.”

“Phải không?”

Người kia ghé mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay màu đen trên tay mình, sau đó cũng cười gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Thật ra không có chỗ dùng thực tế, chẳng qua chỉ có chút ý nghĩa kỷ niệm mà thôi.”

“Điều tôi thật sự tò mò, thấy được tôi xuất hiện, ông không bất ngờ sao?”

“Ít nhiều cũng có chút bất ngờ, có điều không đến nỗi để tôi phải biểu lộ ra trên mặt.”

Lão viện trưởng nhìn ánh mắt của ông ta, thản nhiên nói: “Trên thực tế tôi vẫn luôn đợi các người xuất hiện.”

“Sự xuất hiện vầng trăng máu năm đó, toàn bộ những nghiên cứu viên đời thứ nhất của viện nghiên cứu đều biến mất. Chuyện này sẽ khiến cho người khác khó hiểu!”

“Có người nói là các người đã chết trong đại loạn của vầng trăng máu đó, giải thích này cũng có chút hợp lý.”

“Dù sao trận đại loạn trong máu năm đó không có ai chuẩn bị sẵn sàng, quả thật có rất nhiều người chết.”

“Trong hỗn loạn tất cả mọi người đều bình đẳng, huống chi là nghiên cứu viên tiếp xúc gần với ô nhiễm nhất.”

“Chẳng qua là sau đó tôi bắt đầu tiến hành nghiên cứu những tài liệu mà các người để lại, càng nghiên cứu lại càng không thể tưởng tượng nổi.”

“Mặc dù phần lớn những tài liệu quan trọng đều đã bị các người tiêu hủy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể phát hiện ra được một ít dấu vết…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận