Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 361: Bắt lấy bọn họ (1)

“Cảnh báo cấp 1!”

Khi lão hạm trưởng thản nhiên thừa nhận người thanh niên mặc áo choàng đỏ được ông ta đưa tới thật ra là một vị người có năng lực cấp S, toàn bộ chỉ huy bảo an tạm thời trong văn phòng bên cạnh khách sạn Đông Hải, bầu không khí cũng nháy mắt trở nên khẩn trương.

Bộ trưởng Thẩm sải bước trở lại văn phòng, lông mày gắt gao nhìn về phía màn hình giám sát lão hạm trưởng cùng với Tô tiên sinh, đám người giáo sư Bạch, cuối cùng dừng lại tại hình ảnh người thanh niên áo choàng đỏ trong màn hình, lông mày nhíu chặt, thấp giọng nói:

“Có bao nhiêu chắc chắn tiêu diệt hắn ngay lập tức?”

“Ba khẩu súng ngắm hạng nặng đã nhắm ngay hắn, một viên đạn thật, một viên đạn gây mê, một viên đạn đặc biệt.”

Nhân viên công tác bên cạnh báo cáo: “Ba người đều có điều kiện xạ kích rất tốt, chắc chắn có thể bắn trúng hắn.”

“Nhưng bởi vì chúng ta gặp là người có năng lực, cho nên cũng không xác định, chắc chắn theo nghĩa thông thường có hữu dụng hay không.”

Vừa nói, hắn vừa đưa ra những báo cáo khác: “Ngoài ra, ba tiểu đội đặc công đã tiến vào trong phòng họp để khống chế tình hình, bọn họ đều cầm đều vũ khí đặc thù nhắm vào người có năng lực. Có điều bây giờ Tô tiên sinh cùng giáo sư Bạch ở ngay bên cạnh, nếu mạo hiểm động thủ, khẳng định sẽ dẫn đến hỗn loạn, không chắc chắn thì có thể ảnh hưởng đến bọn họ, hơn nữa Tô tiên sinh vẫn chưa ra ám chỉ.”

“Chó giữ nhà, tạo mộng sư với bảy vị người có năng lực cũng phân ra các vị trí chỉ định trong và ngoài phòng họp, tùy thời có thể gây ảnh hưởng đến đối phương, nhưng dù sao đối phương cũng là cấp S, tuy năng lực của bọn họ trên lý luận có thể chế trụ đối thủ, nhưng chúng ta…”

“Không ai trong chúng ta biết, năng lực bọn họ có đối phó được cấp S hay không…”

Bộ trưởng Thẩm nghiêm túc nghe từng chi tiết một, sau đó đưa ra quyết định: “Trước hết mời Tô tiên sinh cùng giáo viên Bạch rời đi.”

“Sau đó ra tay với người có năng lực trước.”

“Ngoài ra…”

Hắn dừng một chút, nói: “Điều chỉnh góc độ của khẩu pháo điện ly overclocking ở đầu tường, nhắm ngay khách sạn Đông Hải.”

Sắc mặt của thủ hạ có chút tái nhợt vì khẩn trương, nhưng vẫn dùng sức gật đầu.

“Tô tiên sinh, mời ngài rời đi trước…”

Lúc này, thư ký đã đứng lên, bàn tay đè lên bả vai của Tô tiên sinh.

Đám người bên cạnh giáo sư Bạch, đồng dạng cũng có người nhắc nhở.

Tiểu đội đặc công vẫn luôn lẳng lặng ôm súng chờ ở trong phòng họp, cũng nhấc vũ khí lên, chậm rãi tới gần.

Tất cả họng súng đều chỉ vào người của nhóm chuyên gia Hải Thần Quốc, như thể đang khống chế được tình hình.

Nhưng trong lòng bọn họ đều rất khẩn trương.

“Không cần sốt ruột.”

Nhưng đối mặt với sự thúc giục của thư ký, Tô tiên sinh lại lắc đầu, hắn cũng không trốn lão hạm trưởng, trực tiếp nói với thư ký: “Việc cấp bách là phải đi điều tra trước một chút, trong công tác bảo an lúc trước, chúng ta có lỗ hổng hay không, nên kịp thời khắc phục như thế nào.”

Nói xong, hắn mới chuyển hướng về phía lão hạm trưởng, nói:

“Diệp Lão, tôi đã từng nghe qua câu chuyện về anh ở Hải Thành, anh là một người rất đáng gờm, cho nên nếu có thể làm bạn với anh, tôi sẽ không tỏ ra bất kính với anh, nhưng hiện tại, vì sự an toàn của Thanh Cảng, tôi cũng không có lựa chọn khác.”

Ánh mắt rơi vào người của thanh niên mặc áo choàng đỏ, nói: “Tôi không biết anh có bao nhiêu sự tự tin đối với vị người có năng lực cấp S này, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu, Thanh Cảng chúng tôi luôn kính nể sức mạnh của người có năng lực, nhưng cũng không đến mức vì vậy mà rối loạn tay chân, nếu anh thực sự muốn khởi xướng một cuộc chiến tranh như vậy, như thế Thanh Cảng cũng sẽ để cho anh trả giá đủ lớn.”

Lão hạm trưởng im lặng nghe Tô tiên sinh nói, trên mặt chỉ có một nét bình tĩnh.

Thanh niên áo choàng đỏ ở phía sau vị trí của ông ta, càng thêm trầm mặc, vẫn không nhúc nhích, tản ra uy lực vô hạn.

Lúc này, toàn bộ người trong phòng họp đều đã khẩn trương đến mức lông tơ hơi dựng.

Dường như động tác hơi một lớn chút sẽ dẫn đến hỗn loạn không thể khống chế.

Nhưng ở trong bầu không khí khẩn trương như vậy, Tô tiên sinh lại nhìn thẳng lão hạm trưởng kia, bất động ngồi ngay ngắn.

Sau đó giọng của hắn hơi trầm xuống, trực tiếp hạ lệnh: “Bắt bọn họ lại.”

“Cái gì?”

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Bọn họ hiển nhiên là muốn bắt nhóm chuyên gia của Hải Thần Quốc.

Nhưng bọn họ nghĩ chính là, trước để Tô tiên sinh và giáo sư Bạch rời khỏi căn phòng họp này rồi mới đi bắt giữ.

Bằng không đối phương phản công thì làm sao?

Trăm triệu không ngờ tới, Tô tiên sinh lại vững vàng ngồi ở đây, ở trước mặt đối phương, hạ lệnh cho bọn họ.

Ngay cả giáo sư Bạch, lúc này cũng ngồi rất vững, biểu tình cũng chưa thay đổi gì.

Giống như ông ta cùng Tô tiên sinh đều biết rõ, nếu đối phương thực sự có người có năng lực cấp S, thế thì trước khi hai người chuẩn bị rời đi, đối phương cũng sẽ động thủ, cho nên có rời đi trước hay không, căn bản đều vô nghĩa, ở trước mặt người có năng lực đều giống nhau.

Trốn cũng vô dụng, cho nên cũng không né.
Bạn cần đăng nhập để bình luận