Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 604: Sở hành chính và Viện nghiên cứu (2)

Thành phố trung tâm có hai thành chính, một lớn, một nhỏ.

Thành chính số hai có quy mô nhỏ hơn một chút nằm ở vị trí phía đông của thành chính lớn, là một thành thị rất sạch sẽ lại rất trật tự.

Ở trong này, dường như mỗi một con đường đều được xây dựng với tính thẩm mỹ rất cao.

Mặt tường của kiến trúc sạch sẽ đến mức gần như phát sáng.

Nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện bất kể là kiến trúc hay cây cối, sông ngòi, hồ nước đều không có chỗ nào là không đối xứng.

Ở vị trí trung tâm thành phố là một tòa nhà cao tầng tọa lạc ở vị trí hợp quy tắc và một sân cỏ rất lớn.

Cổng là hàng rào sắt cao tới bốn mét. Lúc này của đang nửa mở, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra.

Lúc này bên ngoài cổng chính có một người đàn ông mặc quân phục, dáng người phẳng phiu đang đứng.

Phía sau của ông ta có vài chiếc xe quân đội đang đỗ, trên mỗi chiếc xe đều có những chiến sĩ tinh anh võ trang đầy đủ đang ngồi kín trên đó.

Người đàn ông không đẩy cánh cổng sắt ra, chỉ đứng chờ ở phía ngoài.

Ông ta có thể nhìn thấy, lúc này ở phía sau cánh cổng sắt là một khung cảnh rất êm đềm.

Đúng lúc đang ăn cơm, mỗi người ôm trong ngực một đống sách hoặc là người trẻ tuổi mặc áo khoác trắng, hoặc là giáo sư già, đi ra từ những tòa nhà khác nhau, có người hói đầu, có người đội tóc giả đi lại nhàn nhã, tiến về hướng nhà hàng.

Trên bãi cỏ, có một số người trẻ tuổi vẫn chưa bị hói đầu, sức lực dồi dào reo hò ầm ĩ mà đá cầu.

Người đàn ông mặc quân phục giơ tay nhìn đồng hồ, đã mấy lần nhịn không được định xông vào bên trong cổng sắt.

Nhưng ông ta vẫn nhịn được, chỉ là có một cảm giác xúc động muốn móc súng ra nổ con mẹ nó một phát vào đầu của những người đang đá cầu kia.

Không biết đợi bao lâu. . . Trên thực tế là ba mươi bảy phút bốn mươi hai giây đồng hồ.

Rốt cuộc cũng có một người đi ra từ bên trong viện nghiên cứu. Một cô gái để tóc dài, mang một chiếc kính đen chạy tới. Dáng vẻ của cô ta chạy rất cố sức, thở hổn hển. Chỉ là, đốc độ kia có thể bị một con rùa đen bỏ xa cả một vòng…

“Viện trưởng trả lời rồi. . .”

Cô ta chạy đến trước cổng sắt, vừa thở hổn hển hai tay vừa chống đầu gối nghỉ ngơi, sau đó mới vội vàng nói.

Người đàn ông mặc quân phục lo lắng, gấp gáp tiến về phía trước hai bước, thấp giọng nói: “Ông ấy có đồng ý hay không?”

Vừa nói ông ta vừa nhìn thoáng qua đồng hồ một cái: “Hiện tại rất có khả năng đối phương đã hành động. Tôi nghi ngờ đã có nhiều tiểu đội vũ trang thông qua từng hướng để tiến vào một số thành chính. Mặt khác, theo tin tức từ Thủy Ngưu thành truyền đến, thì thí nghiệm cấm kỵ của Bàn Đen đã thành công. Nếu như đối phương dùng quái vật được nghiên cứu ra để tấn công Viện nghiên cứu, chúng ta sẽ trở tay không kịp…”

“Ông…”

Nữ nghiên cứu viên khoát tay áo, lại thở dốc một hơi: “. . . Để cho tôi nói xong trước, nếu không đầu óc tôi sẽ loạn hết cả lên.”

Người đàn ông mặc quân phục bị nghẹn họng, chỉ có thể vừa lo lắng vừa chờ đầu óc cô ta đỡ rối loạn nói xong.

“Viện trưởng. . . Viện trưởng nói, bây giờ ông ấy bận rộn rất nhiều việc. . .”

Nữ nghiên cứu viên nói xong, giọng nói cuối cùng cũng rõ ràng hơn.

“Bận rộn rất nhiều việc?”

Người đàn ông mặc quân trang không nhịn được, trầm giọng nói: “Cô đã nói rõ chưa? Việc gì đáng để làm lúc này?”

“Ông… đừng nói chuyện!”

Nữ nghiên cứu viên khó khăn lắm mới nói ra được: “Viện trưởng nói. . . ông ấy sắp khét rồi?”

“Khét…”

Trong nháy mắt, người đàn ông mặc quân phục ngẩn người, không thể tin tưởng được: “Khét?”

“Đúng!”

Nữ nghiên cứu viên nói: “Khét một màu.”

Người đàn ông mặc quân phục tự thôi miên mình là ông ta đã nghe nhầm rồi, nhưng ông ta lại nghe rất rõ ràng. Vì thế ông ta lập tức im bặt lại.

Nếu như nói ra suy nghĩ của nội tâm thì chỉ có hai cái.

Một là xông vào bắn một phát súng vào đầu viện trưởng.

Hai là ở đây, bắn thẳng một phát súng vào đầu mình.

Dựa vào ý thức tự chủ mạnh mẽ, ông ta im lặng rất lâu, sau đó, hỏi: “Vậy thì. . . Chúng ta nên làm như thế nào?”

“Cái gì nên làm như thế nào?”

Cuối cùng nữ nghiên cứu viên đã nói chuyện lưu loát, liếc mắt nhìn người đàn ông mặc quân phục, nói: “Ý của viện trưởng không phải rất rõ ràng rồi sao?”

“Xử lý thí nghiệm cấm kỵ cũng được, ô nhiễm đặc thù cũng được, không phải đều là việc của Tổng sở hành chính à?”

“Như lúc trước đã rất tốt rồi. Viện nghiên cứu không quan tâm đến chuyện của Sở hành chính, còn Sở hành chính cũng không can thiệp vào công việc của Viện nghiên cứu. Mỗi bên đều quản lý công việc của mình, giúp đỡ lẫn nhau với có thể cùng bình an vô sự làm thành phố trung tâm và toàn bộ liên minh đều phát triển thuận lợi.”

“Nhưng . .”

Người đàn ông mặc quân phục thực sự bị những lời khoác lác này của cô ta làm cho đầu óc rối bời.

Ông ta vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy nếu như, đã có người không hy vọng tiếp tục bình an vô sự như thế thì sao?”

“Ha ha, đó chính là vấn đề của bọn họ.”

Nữ nghiên cứu viên nghe xong thì cười phất tay.

“Được rồi, tôi phải đi ăn cơm đây. Hôm nay trong nhà ăn có sườn xào chua ngọt.”

Cô ta vừa nói vừa xoay người, lại không đành lòng quay đầu nhìn người đàn ông mặc quân phục, tốt bụng khuyên: “Ông cũng mau trở về nhà ăn cơm đi, đã mấy giờ rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận