Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 616: Ô nhiễm đáng sợ nhất (2)

"Đã giải phóng ra chưa?"

“Lực lượng bị anh ta giấu ở bên trong cái bóng ấy à?”

Trên dải đất ở trung tâm thành phố, ở một tòa cao ốc duy nhất còn hoàn chỉnh, Trần Huân đang ngồi bên cạnh ánh nến lập lòe.

Anh ta cảm nhận được một sự chấn động lớn, cũng nhìn thấy đồng hồ bấm giây bên cạnh mình hình như đang bị lực lượng nào đó ảnh hưởng. Kim giây của nó bắt đầu quay tròn không ngừng, giống như là mất đi tác dụng. Điều này cho thấy, một loại tinh thần phóng xạ mạnh mẽ đang ảnh hưởng đến vật phẩm ký sinh này.

"Không có tác dụng gì."

Mồ hôi lạnh chảy đầy mặt nhưng anh ta vẫn mang theo sự kiêu ngạo của mình tuyên bố sự thắng lợi với bóng tối.

“Sinh mệnh thực sự sẽ không bị giết chết.”

“Lực lực của bạo quân mạnh hơn, cũng là tinh thần thể duy nhất không có tính ô nhiễm.”

“Đối diện với một cơ thể giống như cơ thể của thần mạnh mẽ hơn cả một thành phố, thì dù là bạo quân cũng chịu bó tay mà thôi…”

"Tựa như thuốc độc có mạnh cỡ nào cũng không thể thay đổi cả một vùng biển…”

Anh ta kích động hò hét, thậm chí loại xúc động này tạm thời khiến anh ta quên đi sự đau nhức càng ngày càng gia tăng từ hai cánh tay truyền đến.

Mãi cho đến khi, anh ta chợt cảm giác được có một đôi mắt ở trong bóng tối đang nhìn vào anh ta.

"Xì xì xì. . ."

Một khu vực ngoại thành của Thủy Ngưu thành, những tổ chức thần kinh mạch máu kia đã tiếp cận khu dân cư, đồng thời lan tràn với tốc độ cao.

"Đây là cái gì?"

Có người dựa vào ánh đèn dầu nhìn thấy những vật đó, lập tức bị dọa đến mức hô thất thanh.

“Bộp!”

Tất cả thần kinh cùng mạch máu ngẩng đầu lên như những con rắn, nhanh chống lao về phía bọn họ.

“Phù…”

Nhưng cũng trong giây phút này, ngọn đèn dầu trong phòng vụt tắt.

Con người nhìn không thấy ánh sáng nhất định sẽ hoảng hốt, nhất là khi bọn họ vừa mới nhìn thấy một đồ vật đáng sợ như vậy chui vào khe hở của gian phòng.

Sự khủng hoảng trong lòng làm bọn họ sợ hãi la to, muốn xông ra cửa phòng. Nhưng bọn họ không làm như vậy. Bởi vì trong nháy mắt mà ngọn đèn dầu bị dập tắt, có một lưỡi dao lạnh lẽo làm người ta dựng cả tóc gáy đột nhiên tràn ngập trong căn phòng nhỏ cũ nát.

Bất chợt, tiếng va chạm kịch liệt, tiếng dao sắc chặt vào xương cốt vang lên.

Người trong phòng không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sợ hãi không nói nên lời.

Đồng thời trong âm thanh hỗn loạn đó không chỉ xuất hiện trong căn phòng nhỏ này mà trong những nơi khác cũng có tiếng động như vậy truyền đến. Anh nghe thấy ở phía xa, có người đang ngạc nhiên thốt lên, có người lại thét lên, có người lớn tiếng hô hào: "Mau chạy đi, đừng ôm nó…”

Nhưng điều không ngoại lệ chính là, tất cả âm thanh đều chỉ vang lên một lát, sau đó đều yên lặng như tờ.

Giống như mỗi người đều bị lưỡi dao kề cổ kêu két két thất thanh.

"Bùm. . ."

Xung quanh đột nhiên truyền đến những tâm thanh chấn động to lớn, có những phòng ốc bỗng nhiên sụp đổ một nửa.

Không biết là thứ gì đột nhiên bắt đầu cháy rừng rực, làm xung quanh sáng bừng lên trong nháy mắt rồi vụt tắt.

Nhờ vào ánh lửa từ bên ngoài truyền đến, người này nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, chợt hoảng sợ mở to hai mắt để nhìn.

Anh ta thấy ngay trong căn phòng nhỏ của mình có một người đàn ông vạm vỡ mà lạnh lùng mặc một chiếc áo mưa dạng dồn một con quái vật vào tường, con dao sắc bén đang không ngừng đâm vào trong cơ thể của con quái vật đó, sau đó quay đầu nhìn anh ta một cái.

Anh ta cũng không biết được, đây có phải là ảo giác của mình hay không.

Bởi vì khi ánh lửa ở bên ngoài lóe lên một lần nữa đã không nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy nữa.

Chỉ có chỗ bóng đen sâu thẳm bày khắp một nửa mặt đất đang có vật gì đó động đậy điên cuồng, hoặc nói đúng hơn, là đang run rẩy gào thét.

Vầng trăng máu cong cong lặng lẽ treo trên bầu trời thành phố.

Khắp nơi trong thành phố đều chen chúc đầy những cái bóng màu đen.

Cái bóng vẫn luôn lặng lẽ và trầm ngâm, như bây giờ, cái bóng lại giống như rất sống động.

Mỗi một người thấy được cái bóng này đều sinh ra ảo giác là có một đồ vật nào đó đang di chuyển trong cái bóng.

Thậm chí bọn họ còn có thể cảm giác được, bên trong cái bóng có một ánh mắt đang âm thầm đánh giá bọn họ.

Trong sự sợ hãi khôn tả tự nhiên sinh ra làm bọn họ quên đi tất cả, cơ thể cứng đờ như một pho tượng.

“Tinh thần thể có danh hiệu “sinh mệnh” có thể ký sinh bên trong máu thịt, tạo thành quái vật.”

"Khuyết điểm: Nhiệt độ cao, các loại vũ khí có thể phá hủy vật ký sinh tinh thần thể và tính ô nhiễm cường độ cao.”

"Bởi vì có đặc tính tái sinh mạnh mẽ nên tất cả nhược điểm đều không phải trí mạng.”

Anh đang đứng ở trên đống máu thịt của cơ thể quái vật, đây đã là nơi cao nhất của cả thành phố này.

Anh nhìn xuống thành phố tối tăm này, cảm nhận được nguy hiểm từ trong bóng tối.

Sau đó trên mặt của anh lộ ra nụ cười vui vẻ.

Đúng là con quái vật máu thịt này cực kỳ đáng sợ bởi vì nó có khả năng lớn lên vô hạn, cho nên các vết thương đều không phải trí mạng.

Dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của Bàn Đen, toàn bộ Thủy Ngưu thành đều là tài nguyên của nó.

Thỏa mãn nhu cầu ô nhiễm của nguồn ô nhiễm thì trong một khoảng thời gian ngắn, nó có thể lớn lên thành một quái vật.

Huống hồ nguồn ô nhiễm này vẫn là một trong số mười ba loại tinh thần thể dị thường chứ.

Có lẽ đây chính là lý do Bàn Đen tự tin như vậy à?

Chỉ là, nếu có thể thông qua đặc tính ô nhiễm cường độ cao để giải quyết vấn đề thì chuyện này trở nên rất đơn giản.

Cha sẽ để bọn họ hết sức hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận