Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 861: Kế hoạch Thiên Quốc của Thanh Cảng (1)

Hàn Băng đi trước dẫn đường cho Lục Tân, đi bằng thang máy đến phía đông tầng bốn của Bộ phận thông quan đặc biệt.

Đi qua một hành lang dài, đến một văn phòng được canh gác cẩn mật.

Trong thời gian này còn đi qua một số cánh cửa có máy kiểm tra đo lường, mỗi lần đi qua một cánh cửa như vậy, máy đều sẽ vang lên.

Hàn Băng giải thích với nhân viên trông coi máy kiểm tra đo lường hết lần này đến lần khác:

"Không sao đâu, đây là đồng chí Lục."

Sau khi nghe Hàn Băng giới thiệu, những nhân viên này cũng chỉ nhìn thật lâu vào chiếc túi màu đen của Lục Tân rồi để họ đi.

Điều này làm cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ là bởi vì người khác đi vào phòng họp này đều không được phép mang theo súng, nhưng đối với một người lính biệt lập như anh nếu mang theo súng ngược lại sẽ có vẻ an toàn hơn, cho nên khi nghe thấy là anh, họ đã trực tiếp cho anh đi qua?

Sau mấy lần giải thích, cuối cùng cũng đi vào một văn phòng hoàn toàn khép kín ở cuối lối đi, cánh cửa màu đen từ từ đóng lại sau lưng.

Lục Tân thấy đây là một phòng họp có sức chứa hàng trăm người, trang trí phong phú, chỉ bật đèn ở hàng ghế đầu, phía trước có một màn hình to lớn, bên trên có một cái bục chủ trì. Trong một phòng họp lớn như vậy, lại chỉ có mười mấy người ngồi ở hàng ghế đầu.

Hơn nữa, những người đó dường như đã đứng tuổi, từ phía sau nhìn về phía trước, một hàng những cái đầu hói hơi lấp lánh dưới ánh sáng của màn hình.

"Đồng chí Lục đã tới..."

Hàn Băng nhẹ giọng nói, những cái đầu hói ở hàng ghế trước lập tức quay lại rất nhiều.

"Chào mọi người…"

Lục Tân gật đầu với những người đầu trọc hoặc là hói đầu này, rồi ngồi xuống dưới ánh mắt ra hiệu của Hàn Băng.

Ngồi bên cạnh anh là giáo sư Trần, phía trước là giáo sư Bạch.

Bên cạnh giáo sư Bạch là ông Tô mặt tròn, quay người lại với khuôn mặt thân thiện, nhẹ nhàng bắt tay Lục Tân.

"Chào cậu đơn binh, sau chuyện ở Hải Thượng quốc lần trước, tôi vẫn luôn muốn trò chuyện với cậu."

"Không ngờ vẫn luôn không có cơ hội..."

Lục Tân chỉ đành lịch sự bắt tay ông ta, và nói: "Sau này sẽ có cơ hội thôi, khoảng thời gian trước tôi bận quá."

Ông Tô cười gật đầu rồi quay lại.

Hàn Băng ngồi phía sau Lục Tân, biểu cảm trên mặt có hơi kỳ lạ.

Sau khi Lục Tân ngồi xuống, ánh mắt thoáng đảo qua, thấy trong phòng họp này có rất nhiều người chiến trận.

Lục Phong của Thanh Cảng mà anh từng gặp, dường như đều ở đây cả.

Bên cạnh đó, còn có ông Tô, Bộ trưởng Thẩm, giáo sư Bạch, Trần Tinh, vân vân...

Ngoài ra, còn có một vài gương mặt xa lạ mà bản thân chưa từng thấy qua, nhưng có thể ngồi cùng những người này hẳn là không phải hạng thấp.

Đặc biệt có thể thấy rõ ràng, sau khi bản thân bước vào, rất nhiều người đều đang lén nhìn quan sát mình.

Lục Tân không thể làm gì khác hơn là mỉm cười nhìn họ và khẽ chào hỏi.

Những người bị anh bắt được ánh mắt, hoặc là cười ngượng ngùng, thu hồi ánh mắt.

Hoặc là nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như một tên trộm.

"Được rồi, đồng chí Lục cũng đã đến, vậy cuộc họp của chúng ta chính thức bắt đầu."

Cuộc họp diễn ra rất đơn giản, thậm chí không có người chủ trì, cũng không có cảnh báo chính thức khai mạc.

Giáo sư Bạch chỉ nhìn qua một lượt, thấy mọi người đã đến đông đủ, lập tức đứng dậy bước lên bục, nói: "Cuộc họp lần này chủ yếu là để báo cáo kết quả xử lý vụ việc ở Thị trấn Vui Vẻ với mọi người ở đây, đồng thời có một kế hoạch cần trưng cầu ý kiến."

Ông ta không có vòng vo, cũng không có chuẩn bị tài liệu gì, trực tiếp nêu ra một cách bình dị:

"Cho đến nay, Thanh Bộ Đặc Biệt Thanh Cảng đã đạt được mối quan hệ ổn định bước đầu với Thị trấn Vui Vẻ."

"Trong khoảng thời gian Nữ Vương suy yếu nhất này, chúng ta đã nhận được rất nhiều thiện chí từ cô ta."

"Hơn nữa, thông qua quan sát và kiểm tra đo lường xác định, thiện chí này chắc hẳn có thể duy trì trong một thời gian dài."

"Tất nhiên, cuộc đàm phán thực sự sẽ phải mất thêm một thời gian nữa. Chúng tôi đang tính toán các điều kiện cho Thanh Cảng."

"Vấn đề này thuộc về một dự án riêng, thông tin chi tiết đã được chuẩn bị, vì vậy tôi sẽ không nói nhiều ở đây."

"Điều tôi muốn nói với mọi người hôm nay là những vấn đề được phơi bày trong nhiệm vụ lần này."

"Trong vụ việc Thị trấn Vui Vẻ lần này, bởi vì sự xuất hiện của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, Thanh Cảng ta đã không chuẩn bị tốt, thương vong và tổn thất vô cùng nặng nề."

"Tổng cộng có hai mươi tám nghiên cứu viên và một trăm ba mươi hai cán bộ tinh anh thuộc đội điều tra thông tin đã hy sinh trong vụ việc lần này. Ngoài ra, trong quá trình thanh lý hỗn loạn tinh thần, cũng có mười một chiến sĩ và hai vị có năng lực hy sinh và ba mươi mốt người bị thương..."

"Về phần tiêu hao trong nhiệm vụ này, đó lại càng là một con số thiên văn."

"Tích lũy trong gần mười năm của Thanh Cảng đã tiêu tốn gần một nửa cho nhiệm vụ lần này."

"Các vị..."

Ông ta gõ nhẹ vào bục chủ trì trước mặt, tăng giọng điệu và nói: "Chúng ta có thể giành được thắng lợi trong trận chiến với Giáo hội Khoa học và Công nghệ lần này, vốn dĩ đã có sự giúp sức của đồng chí Lục và Oa Oa, hai vị có năng lực, nhưng cho dù như vậy, vẫn gây ra rất nhiều hy sinh và tiêu tốn nhiều tài nguyên đến vậy. Đối với chiến thắng lần này, không biết các vị có cách nghĩ thế nào?"

"Là vui mừng, hay là sợ hãi?"

Đột nhiên nghe thấy giáo sư Bạch nhắc đến tên mình, Lục Tân hơi ngượng ngùng.

Cảm thấy ánh mắt xung quanh đang lén nhìn mình càng nhiều hơn.

"Những gì tôi vừa nhắc tới vẫn chỉ là hao tổn mặt ngoài..."

Giáo sư Bạch nói tiếp: "Một vấn đề khác là do ông Tô đưa ra. Do sự cố ô nhiễm tinh thần thường xuyên xảy ra và ngày càng gia tăng cường độ, các bộ phận thực thi pháp luật của Thanh Cảng ta đã hoạt động ở mức giới hạn, thậm chí đến mức gần như sụp đổ..."

"Tôi có đôi lời, cũng không phải là nói quá."

"Nếu vụ việc tương tự như vậy lại xảy ra lần nữa, tỷ lệ chiến thắng của Thanh Cảng sẽ không vượt quá 50%."

"Cho dù có thể giành chiến thắng, nếu có sai sót trong một mắt xích nào đó và dẫn đến mâu thuẫn nội bộ Thanh Cảng, xác suất sụp đổ..."

"... Hơn 80%!"

Rõ ràng là đang thảo luận về một nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng lời nói của giáo sư Bạch, đến sau cùng lại khiến những người tham gia cuộc họp cảm thấy có chút ngột ngạt khó hiểu.

Đặc biệt là Lục Tân, anh vốn không quá quan tâm đến những vấn đề như vậy, dù sao bản thân chỉ là một nhân viên quèn ở Thành phố vệ tinh 2, nhưng trước đó không lâu anh mới thảo luận vấn đề này với Hàn Băng, ngược lại cảm thấy đồng cảm hơn.

Chỉ là, giáo sư Bạch nhắc đến vấn đề này vào lúc này để làm gì.

Không phải lúc đó đã thảo luận qua với Hàn Băng, vấn đề này vốn dĩ không có cách nào tốt để giải quyết sao?

Gặp phải ô nhiễm đặc biệt thì cũng không thể bỏ qua sao?

Người bình thường đối mặt với ô nhiễm đặc biệt, hiển nhiên là quá yếu ớt, không thể không bảo vệ họ được.

Lục Tân nghiêm túc lắng nghe giáo sư Bạch nói.

Anh nhận thấy rằng biểu cảm trên khuôn mặt của những người đầu trọc hoặc là hói đầu ngồi xung quanh cũng đều trở nên nghiêm túc hơn.

Nhiều người trong số họ chắc hẳn đã biết cuộc họp lần này họp về điều gì.

Nhưng khi nghe thấy những điều này, nét mặt họ vẫn bất chợt trở nên nghiêm trọng.

Không khí bên người trở nên hơi bí bách, Lục Tân đột nhiên cảm thấy xung quanh có thêm thứ gì đó.

Theo bản năng quay đầu nhìn lại, thì thấy ở ghế sau mình lúc này có ba thêm ba người nữa.

Cô em gái với cái đầu nhỏ lười biếng dựa vào lưng ghế, hai cái chân nhỏ duỗi ra trước mặt, đang khoác lên vai giáo sư Trần Lập Thanh.

Người mẹ thanh lịch và tinh tế, ngồi trên ghế với nụ cười yêu kiều.

Ngoài ra còn có người cha với vẻ mặt lạnh lùng, dường như luôn mang vẻ khinh thường...

Ghế sau bản thân là Hàn Băng đang ngồi.

Cô ấy còn tưởng bản thân đang nhìn cô ấy, cô ấy nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt ra hiệu cho bản thân tiếp tục lắng nghe cuộc họp.

Cô ấy vẫn chưa biết rằng bên cạnh cô ấy đang có một người phụ nữ cao quý đang ngồi.

Người nhà cũng rất quan tâm đối với cuộc họp này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận