Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1467: Cái giá của việc nhìn thẳng vào thần (2)

"Ngươi đáng chết..."

Lục Tân bị sự nghiền ép cuồng bạo này chọc giận, trong cổ họng hắn bạo phát tiếng gầm thét sợ hãi.

Ngón tay siết chặt trong nháy mắt, sức mạnh phun trào điên cuồng, giống như muốn nuốt chửng lão nhân kia.

Nhưng ngay trước khi hắn thực sự làm như vậy, hắn chợt thấy được hai mắt của lão nhân.

Mặc dù hắn đã mù.

Ánh mắt của hắn chỉ là hốc mắt đen sâu hoắm, chỉ có máu đen từ trong hốc mắt bừng lên, nhưng Lục Tân cảm giác, mình vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh đến mức kỳ lạ trên khuôn mặt đã sức cùng lực kiệt của hắn.

"Không nên làm như thế..."

Lục Tân chợt bừng tỉnh, nhận ra lão nhân đã bị mình bắt đến bên miệng.

Miệng hắn cũng đang há ra...

Hắn hơi hoảng sợ vì sự điên cuồng của mình, vội vàng đẩy lão nhân ra, thậm chí còn hơi tránh né.

Cũng theo sát động tác này của hắn, giọng nói lo lắng của mẹ vọng vào lỗ tai Lục Tân, thông qua từng tầng dòng chảy tinh thần hỗn loạn: "Không được giết chết hắn. Hắn muốn nhốt chúng ta vào bên trong. Đây là lồng giam của ý thức, hắn vây bản thân ở nơi này, cũng dùng loại lồng giam này để xiềng xích quyền năng của dạ chi tù đồ. Nếu như giết chết hắn, vậy chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở chỗ này."

"Dù cho sau đó chúng ta có thể mượn sức mạnh của bạo quân để thoát khỏi vây hãm, nhưng cũng không ai biết được rõ phải cần bao lâu..."

"Có thể là mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm..."

Đầu óc của Lục Tân càng ngày càng tỉnh táo, thậm chí cảm thấy sợ hãi.

Chỉ suýt chút nữa, chỉ còn một chút xíu nữa thôi, mình sẽ rơi vào cái bẫy của lão nhân này...

"Vì sao?"

Bỗng nhiên nhiên hắn cảm thấy vô cùng tức giận, đưa tay bắt lấy lão nhân một lần nữa, nhưng lần này không có suy nghĩ cắn nuốt hắn.

"Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?"

Trong giọng nói của hắn cũng không có âm thanh chồng chéo lên nhau, chỉ có lửa giận: "Ta có thể cắn nuốt ngươi, nhưng ta không muốn ăn ngươi."

"Ta cũng có thể triệu hồi cung điện tinh thần của ta tới, hủy diệt toàn bộ tiểu trấn này."

"Nhưng trong tiểu trấn này còn có nhiều người sống như vậy, bọn họ phải làm sao bây giờ?"

Hoàn toàn khác với đôi mắt mù loà đầy màu đen vừa nãy của lão nhân, thậm chí Lục Tân còn lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống để ép hỏi lão nhân này.

Lúc này trong giọng nói của Lục Tân chỉ có sự chất vấn mạnh mẽ, hơn nữa, chỉ là chất vấn của một người bình thường.

Không có cảm giác của sức mạnh, cũng không có bất kỳ cảm giác thần bí nào.

Thậm chí trong mắt một số người, hành động chất vấn này còn hơi mềm yếu.

Nhưng lão nhân bị Lục Tân nắm trong tay kia kéo căng cơ mặt, khẽ run lên nhè nhẹ.

Sức mạnh tinh thần trên người hắn theo đó mà bỗng nhiên trở nên dịu đi một chút.

xung quanh, toàn bộ tiểu trấn bị sức mạnh thần bí làm cho vặn vẹo, tốc độ chồng chất và hấp dẫn cũng dần trở nên chậm chạp hơn.

Cho dù là mẹ, hay là cha, đều nhạy cảm phát hiện sự thay đổi này.

Đầu tiên là cha lập tức sinh ra cảm giác xúc động, khoảnh khắc nhìn về phía kia chỉ có một cơ hội duy nhất trong chớp mắt.

Có thể chạy thoát.

Mặc dù không biết vì sao, Đạo Hoả Giả lại kìm chậm tốc độ chồng chất tiểu trấn.

Nhưng sự chậm dần và khựng lại này chắc chắn là một cơ hội chạy thoát cho tinh thần thể của hắn.

Chỉ cần thừa cơ hội này rời đi, như vậy, mình sẽ không bị lão nhân nhốt ở nơi bí ẩn này.

Mặc dù bị mất quyền hành, nhưng dù sao cũng đã nhận được tự do, và...

... Con đường sống tạm thời.

Cha bắt lấy suy nghĩ đó theo bản năng, muốn lựa chọn như thế trong vô thức.

Mặc kệ Lục Tân và mẹ, cả em gái, cơ hội sống sót cuối cùng, làm sao có thể không bắt lấy?

Nhưng cũng vào lúc hắn xuất hiện suy nghĩ này, bỗng nhiên hắn cảm nhận được ánh mắt của mẹ, vừa lạnh lùng vừa nặng nề.

Bất chợt, lúc này cha mới ý thức được, đây là một chuyến hành trình giúp mình giành lại quyền hành.

Như vậy...

Trong nội tâm của hắn xuất hiện sự mâu thuẫn to lớn, liều mạng ôm lấy đầu của mình, đau đớn kêu lên.

"Nếu như..."

Lục Tân đứng trước mặt lão nhân mù, vào lúc sức mạnh tinh thần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, lão nhân lên tiếng đầy mỏi mệt:

"Nếu như, vấn đề mà ta hỏi người lúc trước thay đổi thành: Thế giới này sắp hủy diệt, chỉ có thể giữ lại một vật, vậy ngươi chọn giữ lại thứ gì?"

Lục Tân hơi ngẩn người, không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này.

Nhưng chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó hắn lập tức cắn chặt răng, hung hăng nói: "Ta thích thế giới này, sẽ không để cho nó bị hủy diệt."

Lão nhân cũng ngẩn người, dường như không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy.

Sau đó hắn chậm rãi, tiếp tục truy hỏi: "Nếu như vậy thì sao?"

Lúc này Lục Tân thực sự thừa nhận ánh mắt từng hướng về phía mình, thừa nhận loại áp lực đó, sức mạnh tinh thần dưới sự khống chế cưỡng ép này cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, quan trọng nhất chính là, bản thân hắn cũng đang tức giận, cho nên, gần như hắn không thể hình thành được suy nghĩ gì hiệu quả, chỉ gào thét trả lời theo bản năng ngay lúc lão nhân này hỏi: "Vốn dĩ ta cũng không để ý có cái nếu như này hay không..."

"Nếu như thế giới này bị hủy diệt, vậy chắc chắn ta sẽ đánh đổi mạng sống của mình để bảo vệ nó..."

"Ta không phải là người đầu tiên hy sinh thân mình vì thế giới này, nhưng chắc chắn cũng sẽ không phải là người sống tạm bợ còn lại cuối cùng..."

"Cho nên trước khi thế giới hủy diệt, chắc chắn ta đã chết từ lâu rồi, vốn dĩ không cần lựa chọn..."

Đáp án này khiến vẻ mặt u ám của lão nhân thoáng giãn ra một chút.

Bỗng nhiên thể của hắn như trở nên mềm xốp.

"Cuối cùng lại đưa ra đáp án như vậy..."

Qua rất lâu, hắn mới thấp giọng than tiếc: "Cho dù là ta, cũng không thể phủ nhận tư duy cấp thấp thế này là sai lầm..."

Theo một tiếng than tiếc này của hắn vang lên, Lục Tân chợt phát hiện mọi thứ xung quanh nhanh chóng rút đi giống bức tranh.

Áp lực đè nén biến mất trong nháy mắt, Lục Tân thấy hoa mắt, nhìn thấu ánh nến sáng tỏ.

Hắn nhìn thấy, mình đang ở trong giáo đường, tất cả xung quanh đều nguyên vẹn, không cơ gì khác so với lúc vừa mới đến.

Chỉ có vị lão nhân kia, đang đứng trước tượng thần Vô Diện, lẳng lặng nhìn mình.

Lục Tân chợt phát hiện, khuôn mặt của hắn và tượng thần kia giống nhau như đúc, căn bản chưa từng có một khuôn mặt thuộc về mình.

Điều khác biệt duy nhất là ánh mắt của hắn thực sự mù, đang có máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra.

"Các ngươi thắng..."

Lão nhân thấp giọng lên tiếng: "Đưa quyền hành của dạ chi quân vương đi đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận