Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1046: Tà thần giáng xuống (1)

Ngay cả khi ô nhiễm đặc thù ở thành phố Hắc Chiểu vừa mới được rửa sạch, đại bộ phận người dân của thành phố này vẫn còn đang chìm trong trạng thái ngủ sâu kéo dài, chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại, nhưng cũng có một số người đã tỉnh lại, bận bịu với sự nghiệp của bản thân.

Có vài người đang nhân dịp đường sá trong thành phố ít người ít xe mà tranh thủ chở hàng đến khắp đang nẻo đường, ngóc ngách của thành phố Hắc Chiểu.

Có một số người thì lại dự đoán rằng, sau sự kiện phát điên đồng loạt kia sẽ sinh ra một lượng lớn nhu cầu, cho nên đang vội vàng chạy đến những nông trại canh tác, muốn đặt hàng trước một số lượng lớn hàng hóa có thể làm cho bản thân phát tài nhanh chóng trước khi những người khác kịp nhận ra.

Cũng có một số người, chỉ là không thể chợp mắt trong thời gian quá dài, bèn bật dậy từ trên giường, sợ hãi rụt rè mà chạy ra đường lớn, gấp gáp tìm kiếm bọn bán lẻ Hắc Thảo mà bản thân quen thuộc, muốn làm cho được một mẻ đã, sau khi về nhà thì cuồng hoan một trận rồi lại lên giường ngủ tiếp.

Càng có một vài người, vốn dĩ trước đó tính cách đã vô cùng ngượng ngùng, hiện tại ánh mắt lại càng thêm âm trầm, u ám. Họ ngồi ở trên băng ghế dài ở đầu đường trống vắng, nghiêng đầu nhìn từng cánh cửa sổ hỏng hóc, tay siết chặt con dao nhỏ trong túi áo.

Ở một số khu vực khác của thành phố, cũng đã có rất nhiều người nhận được tin tức mới vừa truyền ra từ phòng hội nghị.

Cho dù là người đang ngồi trên ô tô trên đường đến với phòng Hành chính thành phố vệ tinh số hai, hay là người đang hành tẩu trên đỉnh của các tòa kiến trúc cao tầng, đều đã tới gần phòng Hành chính, cùng với những bóng đen đang thoát ẩn thoát hiện, trong lòng vốn đã sinh ra suy nghĩ muốn đại nào một trận, thì hiện tại đều đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó từng người liên lạc với người phát ngôn của bản thân, cũng bày tỏ mong muốn của bản thân ra: “Những chuyện trước đó đã bàn bạc xong, cứ thế mà chấp hành.”

“Hiện tại mọi người cũng đã có thể yên tâm.”

“Mặc dù là người có năng lực có thể xử lý sạch sẽ hoàn toàn nguồn ô nhiễm đặc thù của thành phố Hắc Chiểu thật, những bọn họ cũng không thể nào chỉ dùng một câu mà quyết định vận mệnh của thành phố Hắc Chiểu được.”

“Đi thôi, nếu như cậu ta đã tỏ thái độ rồi, vậy thì cứ thế mà đưa ra quyết định thôi.”

“Nếu như Thanh Cảng đồng ý, vậy thì cứ đưa phần lớn miếng bánh ngọt này cho bọn họ, đây là thiện ý và quy củ đúng mực của chúng ta.”

Mà vào thời điểm cả thế giới ngầm của toàn bộ thành phố Hắc Chiểu, vô số tin tức đã được truyền tới tai tất cả mọi người, sau đó cũng lại vì một câu của anh mà nhẹ nhàng thở ra, bên cạnh một thành phố Vệ Tinh Thành nào đó, cũng đang có một số người đang bất đắc dĩ mà thở dài.

Trong đó có một cô gái mặc một chiếc váy ngắn, có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, nói: “Không thú vị, một thành phố như vậy mà lại không cứu.”

“Còn tưởng rằng vị kia của Thanh Cảng có thể làm được gì đó chứ.”

Người có đeo kính cười nói: “Rất bình thường mà, cậu ta cũng không phải là bệnh nhân tâm thần, lúc làm việc thì chung quy luôn cần suy xét nhiều phương diện.”

“Không đúng…”

Cũng đúng vào thời điểm này, có người bỗng nhiên nhấc đầu lên, cả kinh mà nói: “Có thứ gì đó đã xuất hiện?”

Một người đang ngậm Hắc Thảo được cuộn thành điếu thuốc trong mồm phì phèo nhằm nâng cao tinh thần, tay đang chở một xe hàng hóa, chạy về phía các trạm trung chuyển, bỗng nhiên trong một thoáng chốc, cánh tay anh ta trở nên vô lực, đầu xe loạng choạng lao sang ven đường, trực tiếp đụng vào bên cạnh một cây đại thụ, sau đó ngả người sang một bên.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

Người phó lái bên cạnh anh ta thấy thế thì vừa kinh ngạc vừa giận dữ, cuống quít lại gần dìu anh ta: “Ngay cả xe cũng không lái cho vững được, hàng hóa mà có vấn đề gì thì làm sao bây giờ?”

Thế nhưng khi cánh tay của anh ta vừa định chạm vào người tài xế kia, lại đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Chỉ thấy đồng tử của người tài xế kia đang mở rộng hết cỡ, bên trong hoàn toàn trở nên vô hồn, thân mình thì cuộn thật chặt lại, co thành một cục, toàn thân giống như đang bị điện giật vậy, nổi lên một tầng một tầng da gà, hầu kết lăn lộn, có vài lời mơ hồ không rõ ràng lắm truyền ra từ trong miệng anh ta.

Cẩn thận nghe thử, mới có thể nghe được anh ta đang kêu: “Trời… Trời tối rồi.”

“Có ý gì chứ? Sao tự dưng trời lại tối được?”

Người ngồi ghế phó lái chửi ầm lên, theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn thử, bầu trời vẫn đang rực rỡ ánh mặt trời…

Vừa định xoay người lại kéo anh ta lên, vậy mà chỉ trong chớp mắt, trước mặt bỗng dưng tối sầm lại.

Anh ta hoảng sợ ngẩng đầu lên, chỉ thấy dường như tất cả mọi thứ xung quanh không còn tồn tại nữa.

Chỉ có bóng tối đặc quánh, hoàn toàn bao phủ lấy bản thân anh ta ở bên trong, anh ta vừa kinh ngạc vừa vội vã, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe ô tô.

Vừa mới nhìn lên, chỉ thấy trong bóng tối trước mặt kia, có một khuôn mặt tục tằng mà lạnh lẽo xuất hiện thình lình.

Gương mặt này, dường như chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của anh ta.

Ánh mắt trên khuôn mặt kia giống như là lưỡi dao vậy, chậm rãi đảo quanh trên làn da của anh ta, khiến cho mỗi một tấc da thịt của anh ta đều cảm nhận được cái lạnh lẽo thấu xương của dao găm.

“Chỉ có cơ hội một lần thôi…”

Đằng sau ánh mắt lạnh lẽo, trong bóng tối dày đặc, có một giọng nói khàn khàn, khô khốc vang lên.

“Thời điểm các người đụng tới Hắc Thảo một lần nữa, cũng sẽ chính là thời điểm mà chúng mày đang trao vận mệnh của mình vào tay của tao…”

“Đương nhiên, tao cực kỳ nhân từ…”

Giọng nói kia lại chậm rãi vang lên, thanh âm dường như trở nên to hơn một chút, cũng nhanh chóng tràn ngập trong đầu óc của hai người bọn họ, giống như đã hình thành âm vang vọng vậy, cứ một lần lại một lần, quanh quẩn ở trong não của bọn họ, lấp đầy toàn bộ tư duy, hình thành dấu vết vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

“Cho nên, tao sẽ cho chúng mày lựa chọn phương thức sợ hãi…”

“Tỷ như chịu dao cứa vĩnh viễn, thép cứng xuyên não, hoặc là nằm trên nồi hấp…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận