Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 183: Vẫn chưa có kết thúc (2)

Nhưng mà tình huống trong phòng lại càng trở nên hỗn loạn hơn, những tiếng hét chói tai cứ vang lên không dứt.

“Đây phải là cấp độ tinh thần bao nhiêu rồi chứ...”

Bích Hổ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những hành động của Lục Tân.

Hệ người nhện có thể tự mình hành động được, khiến cho chúng có những chuyển động và phản ứng rất nhanh chóng.

Nhưng mà hành động giống như Lục Tân, có thể gấp gọn đối thủ ngay lập tức thì đây là lần đầu tiên Bích Hổ nhìn thấy.

Trong lúc đang suy nghĩ về những vấn đề này thì Bích Hổ cũng đã nhanh chóng tiến lại gần phía người bị cải tạo tinh thần đang mắc kẹt ở trên tường.

Nếu như một người trước đã có bom ở trong bụng thì có thể người còn lại cũng sẽ có cái gì đó.

Tuy động tác của Bích Hổ có hơi vặn vẹo một chút nhưng đường dao lại vô cùng tinh xảo, Bích Hổ đi đến trước người bị cải tạo tinh thần kia rồi lấy ra con dao găm, gã ta rạch bụng của người bị cải tạo tinh thần kia ra. Nhìn thấy khoang bụng của cô ta có vẻ như là không có gì nguy hiểm cả. Có trái tim đang vẫn đang đập, bên cạnh đó cũng có một quả bom cũng được quấn quanh bởi rất nhiều dây dợ đủ màu sắc, đèn màu đỏ của quả bom cũng đang nhấp nháy.

Nhưng mà quả bom này lại không hề có dấu hiệu đang sắp nổ.

... Tại vì người này không bị đau xương sống sao?

Cái người có năng lực hệ con rối này bỏ bom vào trong người bị cải tạo tinh thần là để chuẩn bị cho những ai đã hiểu rõ về anh ta sao.

Chỉ có những ai hiểu được rõ anh ta thì mới biết rằng nếu phá hư xương sống của người bị cải tạo tinh thần.

Nếu vậy thì quả bom ở bên trong sẽ phát nổ.

Vì lý do an toàn, Bích Hổ đã nhanh chóng cắt đứt hết toàn bộ dây của quả bom kia rồi mới phá hư hoàn toàn xương sống của người bị cải tạo kia.

“Cái này... Những chuyện này là sao vậy?”

Cho đến khi những nguy hiểm ở trong căn phòng này đã bị loại bỏ hết rồi mà những người ở trong căn phòng này vẫn còn đang kêu gào rất lớn.

Ngay lúc này, toàn bộ căn phòng giống như một bức tranh trừu tượng vậy, máu bắn tung tóe khắp mọi nơi.

Mặc dù phần lớn cấu tạo của cơ thể người đã bị biến đổi khác với người bình thường để cải tạo thành con rối nhưng mà bị bom nổ đến mức như vậy thì vẫn có thể biến căn phòng này thành màu đỏ.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, trong miệng vẫn không ngừng kêu gào tuyệt vọng, cả căn phòng vô cùng ồn ào.

Nào là người chết sống lại, cánh tay vặn vẹo, bom nổ...

Cho dù bọn họ có là những người có thói quen sinh hoạt hoang dã đi nữa thì cũng bị những cảnh tượng kinh dị này dọa cho sợ hãi.

“Nhìn qua thì có vẻ như là năm người các người đang đánh bài, nhưng thực ra là hai người họ đang chơi với ba người nhà của các người...”

Lục Tân nhìn lại hai người chơi bài và cô gái mặc đồ thỏ còn sót lại rồi nói từ từ.

Những người này không có gì đáng lo cả, họ đều là những người sống.

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, nếu như tất cả những người chơi bài đều là người bị cải tạo tinh thần hết thì anh ta sẽ thắng tiền của ai bây giờ?

Có một điều có thể chắc chắn được rằng là những người này đã thua rất nhiều tiền.

Vừa nghĩ, Lục Tân vừa nhìn về phía đối diện thì thấy cửa sổ đã bị đập vỡ, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ cũng không thấy đâu nữa.

Anh ta đã chọn vị trí gần cửa sổ để có thể dễ dàng thoát thân trong trường hợp có nguy hiểm.

Quả bom trong bụng người bị cải tạo tinh thần kia có uy lực không lớn nên mục đích chắc chắn là dùng để tạo thành đống hỗn loạn và thuận lợi cho việc có thể chạy thoát.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng khách nghe được tiếng súng vang lên, trong căn phòng này thì cũng loạn thành một đoàn, có người vội vàng ngồi núp xuống phía dưới bàn, tay sờ lên súng của mình rồi cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh, cũng có người vội vàng chen lấn xô đẩy nhau để chạy thoát ra ngoài, chạy ra đến đường chính thì vội hét lên thật to: “Mau, mau tới đây đi, ở đây có người gây chuyện, bảo vệ đâu, mau đến đây...”

“Rầm rầm rầm...”

Xa xa phía trên đường có một đám người vội vàng chạy đến nơi này, những bước chân loạn xạ, ai nấy đều cầm vũ khí.

Người dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi gọi là Trâu Tử, vừa chạy đến vừa nói lớn: “Tôi cũng biết là do bọn họ không đúng...”

“Bên ngoài quá ồn.”

Bích Hổ có thể nghe thấy được bên ngoài đang rất là hỗn loạn, nhưng mà gã ta không hề hốt hoảng chút nào cả.

Gã ta còn cười và nói với Lục Tân: “Sợ rằng lực lượng bảo vệ trên phố rất nhanh thôi sẽ đến đây, trước tiên chúng ta cũng không cần phải vội vã hành động, những người này không dám nổ súng với chúng ta đâu, trước tiên có lẽ nên nói rõ tình huống với bọn họ rồi lại tiếp tục bắt người sau cũng được...”

Lục Tân nhìn về phía bên cạnh, thấy mẹ anh đã không còn ở đó nữa rồi.

Có vẻ như lúc mà bom nổ thì bà cũng rời đi, có thể là sợ sẽ bị máu bắn lên người?

Bà vẫn luôn thích sạch sẽ!

Lục Tân suy nghĩ điều gì đó, sau đó quay sang nói với Bích Hổ: “Cậu ở lại đây nói chuyện rõ ràng với những người ngoài kia, tôi đem bọn họ đi giải quyết...”

Vừa nói xong thì Lục Tân lập tức nhảy ra ngoài qua cửa sổ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận