Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1049: Đại ma vương khủng bố giáng thế (1)

Công việc trùng kiến lại trật tự của thành phố Hắc Chiểu có lẽ lại phải hoãn lại rồi.

Khi đám người Hàn Băng vội vã chạy đến phòng hội nghị, chỉ thấy cảnh tượng trong phòng cực kỳ hỗn loạn. Ước chừng có ba đến bốn mươi quan chức của phòng Hành chính thành phố chen chúc ở đây, ít nhất có một nửa người đã ngã xuống. Thân thể co thành một cục, trên mặt tràn ngập hai chữ sợ hãi.

Mặc dù cũng có những người không bị nỗi sợ hãi ảnh hưởng đến, thế nhưng cũng bị dáng vẻ quái dị của những người kia dọa cho chết khiếp.

Một đám người đứng lên với nhau, dựa lưng vào góc tường, vừa kinh sợ vừa hoài nghi mà nhìn về phía những người đang lăn lộn ở dưới đất kia, muốn biết rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, muốn biết cái câu “Trời tối rồi, tà thần giáng thế” trong mồm bọn họ rốt cuộc là cái gì.

Rõ ràng ngoài cửa sổ mặt trời vẫn to lớn như thế, ánh mặt trời chiếu sáng loá mắt, nhưng bọn họ lại chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.

“Như thế này mà bảo chưa làm cái gì hay sao?”

Hàn Băng quay đầu nhìn về phía Lục Tân, trong bụng thực sự có vô số vấn đề muốn hỏi.

Nhưng Lục Tân lại cũng đang tò mò mà nhìn vào cảnh tượng trong phòng hội nghị, tựa hồ còn có chút dáng vẻ tấm tắc thấy lạ lùng.

“Ôi chu choa mạ ơi, thực sự đáng sợ đến như vậy sao?”

“……”

Hàn Băng chỉ có thể có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lục Tân.

Ít nhất nếu nhìn từ vẻ mặt anh, lúc này biểu hiện của đồng chí Lục còn giống người quan sát, không liên quan gì hơn cả cô ấy.

“Tôi chỉ có hai vấn đề muốn hỏi anh.”

Hàn Băng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thấp giọng nói với Lục Tân: “Bọn họ còn có thể hồi phục hay không?”

“Loại ô nhiễm này có thể lan tràn một lần nữa hay không?”

Lục Tân cau mày nghĩ nghĩ, nói: “Tuy rằng chuyện này thực sự không có chút liên quan nào đến tôi cả, nhưng tôi cũng vẫn có thể trả lời một cách đơn giản. Bọn họ đều có thể hồi phục. Nếu như nói đúng hơn nữa, bọn họ thậm chí cũng không phải là bị lây nhiễm, chỉ là bị dọa cho sợ một chút thôi.”

“Mà vốn dĩ đã không có lây nhiễm, đương nhiên cũng sẽ không có sự lây nhiễm tràn lan rồi.”

Hàn Băng nghiêm túc nhìn thoáng qua đôi mắt của Lục Tân, chấp nhận đáp án này của anh, nói: “Vậy chúng ta có thể rời khỏi nơi này được rồi.”

Đám người Lục Tân thuận lợi ra khỏi phòng Hành chính mà không gặp phải bất cứ sự ngăn cản hay giữ lại nào.

Bởi vì ngay cả binh lính đứng gác ở hai bên hành lang cũng như cửa ra vào cũng có một số lượng lớn bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Một đội ngũ vốn dĩ cực kỳ nghiêm chỉnh, hiện tại có đến bảy tám người chụm lại với nhau lăn lộn ôm đầu. Mặc kệ sĩ quan trưởng có lôi kéo, đánh thức, hay lớn tiếng thì bọn họ cũng đều như bùn đất mà ngã la liệt ra mặt đất, tiếng khóc tiếng kêu rên thảm thiết đan xen như một buổi tiệc kinh hoàng…… Những người còn lại không phải chịu ảnh hưởng thì cũng đều cảm thấy sợ hãi, đáng thương vô cùng mà ôm chặt lấy súng, như là đặt mình trong địa ngục Tu La.

Lục Tân và đám người Hàn Băng cẩn thận đi qua đám người đang nằm như ngả rạ ở dưới đất, khẽ nhíu mày lại.

Quân đội là pháo đài của cuối cùng của một thành phố.

Nhìn thấy quân đội của thành phố Hắc Chiểu cũng đã biến thành dáng vẻ nhưng thế này rồi, làm sao mà có thể đặt kỳ vọng lên người bọn họ được đây?

Một thành phố đã mục nát, quả nhiên phải xé hết lớp băng vải bên ngoài ra mới có thể nhìn thấu được.

Không tận mắt đi xem, làm sao có thể ngờ đến, đằng sau dáng vẻ, thân phận lịch sự đạo mạo kia lại là bộ mặt giả dối, khiến cho con người ta chán ghét đến như vậy.

Ra khỏi phòng Hành chính, đã thấy Bích Hổ đang ngồi trên một chiếc xe đậu ở trước tòa nhà, chiếc xe chạy băng băng thẳng hướng về khách sạn ở thành phố vệ tinh số 3.

Tiểu đội Đơn Binh lần này quả thực là vòng vo quanh quẩn, dựa theo lẽ thường, nếu như có một tiểu đội chi viện đến đây, có xoàng cũng sẽ phải nhận được sự tiếp đón nhiệt tình nồng hậu của đội ngũ quan chức cơ cấu hành chính, kết quả tiểu đội Đơn Binh từ lúc bắt đầu đến đây đã ở lại khách sạn, hiện tại vẫn phải ở lại khách sạn.

Cũng không biết về sau thành phố Hắc Chiểu này có thể trả lại tiền ở khách sạn cho bọn họ hay là không đây.

Đi ở trên đường, bọn họ cũng có thể nhìn thấy, lúc này thành phố Hắc Chiểu đã rơi vào tình trạng nghị luận lầm bầm cực kỳ khủng hoảng, không biết có bao nhiêu người đã phải trải qua cơn ác mộng ở trên đường ngay giữa ban ngày kia, đang mềm nhũn chân mà bò lên, dựa vào tường, mắt thì đỡ dẫn nhìn xung quanh.

Những người không phải trải qua cơn ác mộng đó thì cũng đang ôm tâm thái sợ hãi mà chỉ chỏ về những người đang ôm đầu sợ sệt kia.

“Vừa rồi rốt cuộc là bọn họ đã nhìn thấy thứ gì?”

“Đó có phải là sự thật hay không?”

“Vì cớ gì mà đồng thời lại có nhiều người nói là bản thân nhìn thấy ma quỷ như vậy?”

Đủ loại suy đoán, bắt đầu phát tán ở giữa các đám đông, dẫn đến những hồi thảo luận cực kỳ kịch liệt.

Có lẽ để bọn họ chấp nhận được còn phải tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng Lục Tân cũng không để ý, anh tin tưởng rằng bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hình thành thói quen mà thôi.

Hơn nữa… Nếu như không quen được thì cũng chẳng sao cả.

Sau đó, cũng vào thời điểm đám người Lục Tân rời khỏi phòng Hành chính, quay về khách sạn nghỉ ngơi, thì trong tập thể những con người vừa mới rơi vào mơ mộng hão huyền của toàn bộ thành phố Hắc Chiểu đã nổi lên một trận thủy triều cực kỳ khủng bố. Khoảnh khắc sau khi bị bóng đè còn kinh khủng hơn là khoảnh khắc bị bóng đè.

“Tại sao lại như vậy?”

Mỗi một người đã từng phải trải qua chuyện bị bóng đè lần này cũng sẽ hiểu, việc bóng đè này có ý nghĩa là gì.

Sự ảnh hưởng trên phương diện lực lượng tinh thần, vốn dĩ không nhất định phải dùng đến ngôn ngữ để biểu đạt.

Chuyện này càng giống với sự chồng chéo về mặt tinh thần vậy.

Không nhất định phải nói ra bất cứ điều gì, thế nhưng anh hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ. Con đường cuối cùng kia tuy không được vẽ ra, nhưng bất cứ ai cũng đều tường tận.

Hiện tại, thành phố Hắc Chiểu cũng đang được người ta vẽ ra một con đường như vậy.

Khi cơn mơ mộng khủng bố yểm lên toàn bộ những kẻ trái pháp luật này xuất hiện, dường như nó cũng tượng trưng cho việc một sân khấu kịch long trọng mà vặn vẹo của thành phố Hắc Chiểu đã được bắt đầu trình diễn rồi.

Có một số người không cam lòng, sau khi đã trải qua cảm giác bị bóng đè rồi, tuy rằng đã cảm nhận được cái cảm giác sợ hãi cực độ, thế nhưng khát vọng đối với Hắc Thảo vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy không cam tâm. Cho dù là không định tiếp tục cuộc giao dịch kia nữa, thế nhưng sau khi về đến nhà, nhìn thấy vụn Hắc Thảo còn sót lại, xuất phát từ loại tâm lý may mắn vi diệu cùng với thiên phú tìm đường chết mà vẫn đưa tay ra.

Hai ngày sau, gã ta bị người khác phát hiện chết ở trong nhà, đã sớm bốc mùi.

Đôi tay đang bóp chặt lấy chính cổ mình, mười ngón tay máu tươi đầm đìa, trên những vách tường xung quanh tràn ngập những bức thư ăn năn hối lỗi của gã ta.

Có người sau khi phản ứng lại thì cũng đã biết chuyện này vô cùng nguy hiểm, không dám tự mình trực tiếp tiếp xúc với những thứ đồ đó nữa, ngược lại thông qua một số biện pháp đặt nặng áp lực, cưỡng bách những người khác đi tiếp tục thực hiện những việc kinh doanh lúc trước, hơn nữa còn ngồi một chỗ nhạy bén quan sát hết thảy kết cực của những người này…

Mà kết quả là những người bị cưỡng ép bỗng nhiên nổi điên, cầm súng vọt vào trong văn phòng của người sai khiến, bóp cò bắn chết người sai khiến đó.

Sau khi xong việc có người hồi tưởng lại, rằng ở trên người của người cầm súng kia có một loại năng lượng đặc biệt.

Trong văn phòng vốn có từ ba đến bốn bảo an, vậy mà lại không thể ngăn được người cầm súng, cứ thế mà đứng nhìn anh ta xả hết một băng đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận