Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 955: Người ô nhiễm sớm nhất (2)

“Đã thành công lấy được mẫu thí nghiệm, tôi cần làm xét nghiệm để kiểm tra cẩn thận lại lần nữa, xem có thể phát hiện ra cái gì không.”

Hàn Băng đi tới bên cạnh Lục Tân, khẽ nói: “Nhưng mà xét nghiệm cần một ít thiết bị chuyên nghiệp và nhân viên, bây giờ chúng ta không có điều kiện làm những cái này, cũng không thể tin tưởng bên phía thành phố Hắc Chiểu, nhưng bây giờ chúng ta lại không có quá nhiều thời gian để chờ…”

Lục Tân gật đầu, bởi vì anh cũng không cách nào tin tưởng sở hành chính thành phố Hắc Chiểu.

Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, chuyện này chắc hẳn sẽ không phải vấn đề.

“Cần xét nghiệm phải không?”

Vào lúc Hàn Băng với Lục Tân đang suy nghĩ vấn đề này, Đàn Gia đứng bên cạnh đột nhiên nói:

“Vậy đưa cho tôi, đàn em của tôi có một phòng thí nghiệm rất tiên tiến...”

Nhóm Lục Tân nghe xong thì cảm thấy khá ngạc nhiên.

Một người lăn lộn dưới đáy xã hội, làm sao lại có được phòng thí nghiệm?

Đàn Gia thấy bọn họ ngạc nhiên, hừ lạnh một tiếng, nói: “Các cậu cho rằng hắc thảo không cần gia công mà vẫn có thể bán đi sao?”

Đám người lập tức ngơ ngác, thứ đồ chơi đó mà cũng cao cấp vậy à?

Mọi người ai nấy đều cứng họng không trả lời được, họ cảm thấy mình phải lau mắt mà nhìn giới xã hội đen thành phố Hắc Chiểu này rồi.

Kế hoạch nhanh chóng được quyết định xong, đoàn người về khách sạn trước, sau đó Hàn Băng nói ra ý kiến để Đàn Gia đi sắp xếp người, ngoài ra còn phải đi đến chỗ những người đã cùng tham gia dự án bảo vệ vào nửa tháng trước cùng Tôn Hắc Tử, Đàn Gia lập tức hiểu rõ, ra lệnh một câu, lập tức phái ra mấy chục cấp dưới chạy xe mô tô hoặc là xe thể thao tỏa ra khắp các hướng trong thành phố.

Chớp mắt đã có các tin tức thu về.

Những người tham gia dự án bảo vệ hôm đó, thậm chí là người thân của họ đều xảy ra chuyện.

Có người khi vừa tìm đến cửa, phát hiện một nhà ba người họ ngồi sô pha xem ti vi, nhưng gọi thế nào cũng không có phản ứng.

Lúc đến gần xem thử thì mới phát hiện ba người trong nhà đã chết từ lâu, chỉ là khuôn mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ mỉm cười, đôi mắt trợn to đờ dẫn, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào màn hình toàn bông tuyết, không biết đã chết bao lâu.

Có người treo mình trên xà nhà, đám chó cưng trong nhà cứ nhảy lên cắn thịt trên đùi anh ta mà ăn.

Có người nằm ở trên giường, xung quanh toàn là tàn thuốc hắc thảo, giống như đang nằm trong bồn tắm.

Có một người, khi đàn em vừa đến cửa thì phát hiện người đó đang ngồi trên ban công tầng mười tám, khi đám đàn em phá cửa xông vào, anh ta vừa hút thuốc vừa lắc lư quay đầu nhìn bọn họ, gương mặt âm thầm nở nụ cười, rồi lẩm bẩm nói:

“Cuối cùng tôi đã tìm được một cách có thể ngủ ngon rồi…”

Khi nói chuyện, anh ta từ từ ngã ra bên ngoài, trên mặt mỉm cười, ngậm điếu thuốc lá cuốn, bay xuống mặt đất.

“Tất cả đều gặp chuyện không may?”

Sau khi Đàn Gia nghe xong, khuôn mặt ông ta hơi hoảng sợ, cơ bắp trên mặt co giật bất thường.

Trạng thái tinh thần của đám người đó đều mơ màng hồ đồ ít nhiều, cho dù là phản ứng hay nhận thức đều rất chậm chạp.

Về vấn đề mất ngủ, bản thân họ cũng phát hiện ra ít nhiều, nhưng bởi vì trước mắt không phải ai cũng hoàn toàn bị mất giấc ngủ, thỉnh thoảng cũng ngủ được một ít, cho nên trong lúc mơ màng phần lớn người đều không nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề này.

Nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều người xảy ra chuyện như vậy, họ loáng thoáng cảm nhận được một cảm giác khủng hoảng.

“Nhìn tình hình, có vẻ chúng ta lại thêm một nhiệm vụ nữa rồi.”

Hàn Băng vừa mới đi vào phòng tắm rửa mặt bước ra, tóc mái ướt nhẹp rũ trước trán, khẽ nói:

“Bây giờ có thể xác định được những chuyện lạ xuất hiện này có liên quan đến hành động lần đó của công ty bảo vệ Thiên Hòa.”

“Nếu vậy, nghĩ cách làm rõ mục tiêu hành động lần đó của công ty bảo vệ Thiên Hòa là cái gì, đó là trọng tâm của nhiệm vụ điều tra.”

Lục Tân gật đầu, thấy đôi mắt Hàn Băng hơi đỏ lên, nói: “Cô đã rất mệt đúng không?”

Hàn Băng giật mình, lúc này mới hiểu tại sao Lục Tân lại sao hỏi như vậy, vội vàng xoa mắt, xấu hổ nói: “Nếu biết vậy thì tôi đã không tẩy trang… Anh đơn binh cứ yên tâm, trong tình huống khẩn cấp, tôi sẽ có thể cố chịu được.”

“Vây giờ tôi cần phải nghĩ ra một kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ để đào ra bí mật của bảo vệ Thiên Hòa...”

Lục Tân khẽ thở dài, gật đầu với cô ấy.

Mấy ngày bôn ba trên đường, đến thành phố Hắc Chiểu thì cần phải xử lý tình huống phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cần phải tính toán lại toàn bộ đường đi nước bước trong kế hoạch, đưa ra một kế hoạch chặt chẽ chu đáo, giúp đỡ điều tra, thu thập tin tức, thậm chí trong lúc đó còn phải giúp đỡ đánh giá…

Rốt cuộc cô ấy chỉ mới là một cô gái nhỏ hai mươi tuổi thôi mà!

Nhưng anh cũng biết tầm quan trọng và khẩn cấp của nhiệm vụ lần này, nó liên quan đến an nguy của cả một thành phố, vậy nên cũng không dám nói thêm gì.

“Là muốn làm rõ ràng nhiệm vụ lần đó của Thiên Hòa đúng không?”

Không ngờ rằng Đàn Gia đứng bên cạnh đột nhiên cất giọng âm trầm nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi.”

Câu này vừa vang lên, Hàn Băng với Lục Tân, thậm chí là Hồng Xà đều nhìn ông ta bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Cha.”

Hồng Xà làm nũng hỏi: “Cha còn có cách giải quyết chuyện này nữa hả?”

“Đương nhiên đã không có rồi.”

Đàn Gia cưng chiều xoa tóc Hồng Xà, ra lệnh cho Tóc Bạc: “Đi gọi Dũng Tử và Cường Tử vào đây.”

“Dẫn thêm một toán người trực tiếp trói cái tên quản lý tìm người của Thiên Hòa đến đây cho tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận