Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 388: Danh hiệu “bạo quân” (4)

"Ha ha ha..."

Bên dưới vang lên tiếng cười thích thú.

Đó chính là cô em gái nãy giờ vẫn luôn làm ô nhiễm con quái vật tinh thần này, sau đó lại bị con quái vật tinh thần này bắn văng ra xa.

Cô nhìn thấy cánh tay của con quái vật tinh thần này đang rơi xuống, lập tức cao hứng lao lên trên không trung.

Dùng sức căng mở rộng vòng tay và ôm lấy cánh tay này.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay này nhanh chóng trở nên méo mó, trên đó xuất hiện vô số dấu vết khâu vá.

"Cái này vui ghê…”

Cô em gái hét lên phấn khích, dùng hai tay ôm lấy cánh tay rồi dùng sức quật mạnh vào con quái vật áo choàng đỏ.

"Vụt..."

Nơi bị đánh trúng, cơ thể của con quái vật áo choàng đỏ xuất hiện sự vặn vẹo thấy rõ

"Ha ha ha…”

Lục Tân nhìn chằm chằm vào con quái vật áo choàng đỏ với đôi mắt đỏ như máu tươi, bóng đen xung quanh anh bắt đầu nhe răng múa vuốt, làm loạn cả lên.

Ông chỉ vào tên quái vật áo choàng đỏ, hung tợn mắng: "Phế vật!"

"Phừng…”

Con quái vật trong chiếc áo choàng đỏ dường như đã cảm nhận được sự đáng sợ của Lục Tân, hoặc có thể nói là bóng đen trên cơ thể Lục Tân.

Hắn vẫn hững hờ nhìn chằm chằm phía trước, nhưng ở vị trí xương bả vai bị cắt đứt của hắn, đột nhiên có nhiều xúc tu màu đỏ mọc ra, giống như từng cọng thịt xay vậy, chỉ là mỗi cọng thịt xay này dường như đều có sức sống riêng.

Chúng quấn lấy cái bóng của Lục Tân như rắn, như thể sắp chui vào cái bóng.

Thế nhưng không có tác dụng gì.

Toàn bộ những miếng thịt xay chạm vào bóng đen, đều lập tức trở nên khô héo, thậm chí co thắt đau đớn.

"Vụt . . . . . ."

Con quái vật trong chiếc áo choàng đỏ vươn cánh tay còn lại của mình ra và đập mạnh về phía Lục Tân trên mái nhà.

Có lẽ là bởi vì Lục Tân đã mang đến cho hắn cảm giác đau đớn thật sự, cho nên cơn phẫn nộ của hắn so với lúc trước càng nặng nề hơn, hơn nữa hắn cũng đã thành công, nắm chắc lấy Lục tân, ngay cả Lục Tân và cả cái bóng đen kia, đều bị bao lấy vào bên trong, không khí méo mó bị ép đến một mức độ nhất định, sau đó lại phát nổ. Những gợn sóng ma sát giữa các lực tinh thần khổng lồ dường như có thể đập vỡ bất kỳ vật thể nào thành từng mảnh.

Các mảnh vỡ bay tứ tung, gió cuồn cuộn.

Bàn tay của hắn buông xuống, sau đó thu lại, chờ khói bụi tan đi.

Sau đó hắn thấy, đỉnh của tòa nhà to lớn, đã bị đập nát vài tầng, chỉ còn trơ lại vài cột trụ bê tông chống đỡ.

Lục Tân đang đứng bên trên một trong số những cột bê tông đó.

Anh ngước lên nhìn con quái vật tinh thần, trên mặt vẫn giữ nụ cười.

Vừa rồi anh bị thứ tinh thần to lớn đó cuốn lấy, nhưng anh không có phản ứng gì bất thường, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Chẳng qua là vì sự thay đổi của bóng đen xung quanh, bóng của anh càng lộn xộn hơn và bao phủ một khu vực rộng hơn.

Địa hình càng phức tạp, diện tích bao phủ của bóng đen càng rộng.

"Ha ha ha..."

Lục Tân đột nhiên bật ra tiếng cười rỗng tuếch, bóng đen to lớn kỳ lạ xung quanh anh, đồng loạt lao về phía trước.

Lần này, bóng đen được phân tán nhiều hơn và bao phủ một khu vực rộng hơn.

Lục Tân vung con dao không có thật trong tay mình, sau đó chém xuống từng nhát.

Tiếng cắt xương thịt tê tái vang lên tại vị trí khách sạn Đông Hải, Lục Tân, hay nói đúng hơn là bóng lưng của anh, chém rất nghiêm túc, mỗi nhát dao dường như đều có thể chém chính xác vào những nơi cứng cáp vững chắc nhất của con quái vật áo choàng đỏ đó.

Một nhát không được thì chém tiếp nhát thứ hai, cho đến khi chỗ chắc chắn nhất bị cắt ra thành vết nứt, sau đó từ các vết nứt biến thành đứt lìa.

"Soạt!"

Bóng đen lan đến cánh tay kia của con quái vật áo choàng đỏ, sau đó vang lên tiếng chặt mạnh.

Cánh tay còn lại của hắn cũng rụng rời rơi xuống dưới.

Bóng đen lại lan đến vị trí hai chân, hai chân đột nhiên bị bẻ gãy.

Khi cái bóng đen này lan đến vị trí phần cổ của quái vật áo choàng đỏ, thì đầu quái vật áo choàng đỏ cũng rơi xuống.

Tên sứ đồ màu đỏ này, đang bị cái bóng của anh phanh thây thành từng mảnh.

Đùng đoàng!

Một cơ thể to lớn, đương nhiên cũng phải có một khối lượng to lớn.

Khi bóng đen xung quanh Lục Tân lan ra hết sang đó, chia năm xẻ bảy toàn bộ cơ thể thành từng mảnh, cơ thể hắn bắt đầu sụp đổ như một tòa nhà cao hàng chục tầng, rơi xuống từng mảnh.

Sức mạnh tinh thần bộc phát khi cơ thể vỡ tung sụp đổ, làm rung chuyển từng lớp kính cường lực của khách sạn Đông Hải, nát thành những mảnh vỡ vụn.

Dù là bên tông hay là cốt thép, đều xuất hiện những sự biến dạng kỳ lạ.

Đứng trước mặt sứ đồ màu đỏ đang sụp đổ dần dần, Lục Tân đứng trên đỉnh tòa nhà khách sạn, cúi đầu nhìn xuống hắn.

Đứng tít trên cao, hơn nữa sắc mặt có vẻ khinh thường.

“Đó là thứ gì…”

Nghe thấy tiếng nổ vang bất ngờ từ vị trí khách sạn Đông Hải, cả ông Tô và Bộ trưởng Thẩm đều tái mặt trắng bệch.

Chỉ có giáo sư Bạch, vẻ mặt trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được kích động: "Đó là, kỳ vọng lớn nhất của tôi đối với đơn binh…”

"Sức mạnh của người có danh hiệu ‘bạo quân’!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận