Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 400: Đều là việc tôi nên làm (2)

Lục Tân phản ứng một chút, vội gật đầu bảo: "Đã giải quyết xong rồi."

Nói xong, còn nhấc cái đầu mình cầm trong tay lên một chút, phơi bày ra cho họ nhìn:

"Quái vật tinh thần với tên gọi "Sứ đồ áo đỏ" vừa rồi kia đã được tôi giải quyết cả rồi."

"Đồng thời, tôi còn phát hiện, quái vật tinh thần kia có liên quan đến thi thể của sứ giả Hải Thượng Quốc này, để đề phòng chúng lại xuất hiện biến hoá như phục sinh lần nữa hay ô nhiễm kiểu mới gì đó, tôi đã mang đầu của gã về, tránh phát sinh thêm những phiền toái không cần thiết."

Anh giải thích một cách rất tự nhiên, sau đó mới phát hiện tất cả mọi người ngẩn người vì nhìn thấy cái đầu kia trong tay mình.

Lúc này, anh mới kịp phản ứng và vội vàng giải thích:

"Sở dĩ đưa gầu gã về là vì cơ thể của gã lớn quá, khiêng về thì rất phiền..."

"Cho nên tôi chỉ mang đầu về thôi, chuyện này hợp lý mà, đúng không?"

Không có ai đáp lại câu giải thích này của anh.

Trần Tinh cũng rất lâu mới bình tĩnh được, cặp mắt phía sau kính râm hơi đỏ lên, tự gây ảnh hưởng gì đó cho mình.

Sau đó, giọng của cô ta trở nên tỉnh táo và mạnh mẽ, bảo rằng: "Cũng không cần giải thích nhiều về mặt này đây, vừa rồi anh..."

Dừng một chút, cô ta lại nói: "Sao không trả lời chuyên viên thông tin?"

"A, điều này..."

Vừa rồi anh không đáp lại, khiến cho lãnh đạo mất hứng rồi sao?

Lục Tân lo lắng không biết trả lời như thế nào.

Phản ứng đầu tiên của anh là muốn bịa ra một lý do nào đó.

Bởi vì anh không muốn nói với những người này, vừa rồi là vì mình đang tạm biệt người nhà, đồng thời đã hẹn khi về nhà mới trò chuyện thật đàng hoàng một chút. Hơn nữa, không muốn để Hàn Băng nghe thấy cuộc trò chuyện, cho nên mới đóng kênh. Nhưng lúc lời đến khoé miệng thì đã dừng lại.

Sau đó anh khẽ mỉm cười một cái, thản nhiên nói:

"Bởi vì vừa rồi người nhà giúp tôi dọn dẹp con quái vật này, tôi mới nói cảm ơn với họ, đừng lo lắng."

Trần Tinh: "..."

Sắc mặt của ông Tô hơi tái nhợt, nhìn về phía giáo sư Bạch.

Bộ trưởng Thẩm đen mặt, nhìn về phía giáo sư Bạch.

Giáo sư Bạch bình thản cười cười: "Ha ha, nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt."

Trần Tinh chậm rãi trả lời: "Trong sự cố gặp phải tập kích của nguồn ô nhiễm đặc biệt ác tính ở Đông Hải, anh với Oa Oa đã chia nhau giải quyết hai nguồn ô nhiễm lớn của đối phương, Thanh Cảng sẽ ghi nhớ kỹ công lao của hai người... Sau đó cũng sẽ tính thù lao, bây giờ, anh và Oa Oa có thể đi đến địa điểm chỉ định để nghỉ ngơi, nhiệm vụ thanh lý còn lại cứ để cho tiểu đội chi viện và người năng lực khác hoàn thành..."

Lục tân khẽ gật đầu, bảo: "Được."

Nghe thấy mọi chuyện đã được sắp xếp xong, ba người bộ trưởng Thẩm, ông Tô và giáo sư Bạch cũng gật đầu với nhau một cái, ông Tô đi tới, khắp gương mặt tròn trịa đều là hoà khí, ông ta mỉm cười bắt tay với Lục Tân: "Tên nhóc này, vất vả cho cậu rồi."

Lục Tân biết ông ta là lãnh đạo của Thanh Cảng, cũng nhớ kỹ rằng ông ta cam đoan bản thân anh có thể mua được nhà.

Anh vội bắt tay với ông ta rồi nói: "Không vất vả, đây là điều tôi nên làm."

Ông Tô hơi ngạc nhiên, tư tưởng giác ngộ của cậu ta lại cao như thế à, anh đã quen nói những lời như thế này nên cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Cũng may, ông ta phản ứng rất nhanh, mỉm cười ha ha bảo: "Thanh Cảng sẽ không quên cậu đâu, đi nghỉ trước đi, có việc gì sau này hãy nói."

Lục Tân gật đầu, nhận được sự tán thưởng của lãnh đạo khiến cho tâm trạng của anh cũng tốt hơn rất nhiều.

Quay người về sau, anh cầm theo cái đầu người trong tay, nhìn xung quanh một chút, mới lén đưa cho đội viên đặc biệt canh gác ở bên cạnh mình.

Đội viên điều khiển đặc biệt kia đeo mặt nạ phòng hộ, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng rõ ràng là động tác trở nên cứng đờ ra, đưa bàn tay run rẩy cầm lấy.

Sau đó, Lục Tân an vị tiến vào trong xe của Oa Oa, lúc này Oa Oa đã đợi một hồi lâu.

Xì xì xì...

Từ xa, có những chiếc xe tải lớn đang lái đến, tiểu đội chi viện mặc trên người trang phục phòng hộ nặng nề bắt đầu ra trận.

Người từng đội từng đội của họ đi tới khu cách ly, sau đó bước vào trong, phần lớn người thì mang vẻ mặt nghiêm túc chạy về phía khách sạn Đông Hải, trên xe chất đầy từng rương từng xương xăng, dụng cụ đo lường, hòm thuỷ tinh và nhiều vật phẩm khác...

"Giáo sư Bạch, những chuyện ông làm lần này rất quá đáng."

Lúc chiếc xe mà Lục Tân và Oa Oa ngồi lái ra khỏi phạm vi khu cách ly, bộ trưởng Thẩm, giáo sư Bạch và ông Tô cũng ngồi vào chiếc xe ở bên cạnh.

Bộ trưởng Thẩm là người phản ứng đầu tiên, ông ta lạnh mặt nhìn về phía giáo sư Bạch, nói: "Tôi vô cùng chắc chắn, ông đã che giấu không ít bí mật về đơn binh, thậm chí, tôi còn nghi ngờ những phân tích mà ông nói trước đây đều là nói dối chúng tôi, loại hành vi này đã trái với nguyên tắc đưa ra từ lúc bộ thanh lý đặc biệt được thành lập, cho nên sau chuyện này, tôi hy vọng ông sẽ cho chúng tôi một câu trả lời thoả đáng."

Nghe ông ta nói, đến ngay cả ông Tô cũng quay đầu nhìn giáo sư Bạch, cười khan một tiếng:

"Đương nhiên, lựa chọn của ông, dường như quả thật đã giúp cho Thanh Cảng, nhưng... Chắc chắn cũng phải có một lời giải thích thiết yếu."

"Quả thật tôi đã giữ lại một phần."

Giáo sư Bạch thản nhiên nói: "Có điều, thứ tôi giữ lại, là một ít chuyện lúc trước tôi ngẫu nhiên tiếp xúc được lúc học tập bồi dưỡng ở viện nghiên cứu liên minh, hơn nữa, viện nghiên cứu liên minh để bảo vệ những bí mật này, còn bảo chúng tôi ký tên vào hiệp định bí mật, cho nên tôi không nói với các ông cũng không được xem là trái nguyên tắc... Đương nhiên, sau này chắc chắn tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích thoả đáng, xin yên tâm."

Nghe ông ấy nói, lúc này, ông Tô với bộ trưởng Thẩm mới không hỏi thêm nữa.

Ông Tô nói: "Bây giờ, dường như đang có một việc rất quan trọng chờ chúng ta làm."

Ba người liếc nhau một cái, xác định tất cả đều nghĩ giống nhau.

Thư ký ngồi ở vị trí cạnh tài xế phía trước, đã tức thời đưa một chiếc máy tính bảng đến.

Trong tấm phẳng là lão hạm trưởng sắc mặt tái nhợt đang ngồi trong phòng thẩm vấn.

"Lão Diệp, để ông thất vọng rồi."

Ông Tô mỉm cười an nhàn lễ độ, chỉ là gương mặt tròn trịa ở trong màn hình có hơi biến dạng, nhiều hơn mấy phần âm trầm: "Ông đã sớm rải quái vật tinh thần ở Thanh Cảng, nhưng đã bị thanh lý sắp hết rồi, còn thể tinh thần mà "người năng lực" cấp S trên Hải Thượng Quốc của các ông để lại sau khi chết cũng đã bị nhân viên hành động đặc biệt của thành phố Thanh Cảng chúng tôi giải quyết rồi, không hề tạo thành thương vong quá lớn."

Lão hạm trưởng trong phòng thẩm vấn trong có vẻ vô cùng suy sụp tinh thần, trên trán đẫm mồ hôi.

Giống như ông ta muốn mạnh miệng hét to rằng đây là giả, không thể nào, nhưng đã không còn sức lực để thốt ra nữa.

Cuối cùng, ông ta chỉ đành bất lực nói: "Nếu đã thế này rồi, còn nói gì nữa chứ?"

Nói đúng hơn là..."

Ông Tô cười, nhưng nụ cười thoắt cái cũng biến mất, ánh mắt ông ta có hơi hung ác, nói: "Mặc dù Thanh Cảng không biến thành một nơi đầy người chết như ông mong muốn, nhưng chí ít sự cố tập kích lần này đã tạo ra thương vong cho hơn ba ngàn người của chúng tôi, tôi muốn hỏi một chút..."

"Hải Thượng Quốc các ông định trả lại thế nào đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận