Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1223: Lễ rửa tội ác mộng của Thần (2)

"Ùng ục..."

Một loại ảo giác và âm thanh không cách nào hình dung tràn vào trong đầu anh.

Trong nháy mắt, Lục Tân cảm giác như có mười nghìn người đang nói chuyện trong đầu mình, và có mười nghìn suy nghĩ khác nhau theo mạch máu chèn vào vỏ não và chiếm từng khu vực trong cơ thể...

Anh không thể hình dung loại cảm giác này, giống như chất lỏng màu đỏ lập tức trở nên trong suốt.

Cứ như thể toàn bộ bộ phần ngực trên người anh bị cô lập, sau đó bị rà soát.

Cảm giác không trọng lượng dâng lên.

Trong nháy mắt, Lục Tân không biết mình rơi vào vực sâu sâu thẳm hay là đi tới tinh không.

Ý thức và cảm nhận của anh vào giờ khắc này vô cùng hỗn loạn.

Nhưng cùng lúc ấy, lý trí trong nháy mắt lại đột ngột bị tách ra.

Nó giống như rời khỏi mặt biển, cúi đầu nhìn xuống nước biển sâu thẳm, cảm nhận thân thể của mình.

Trong mảnh tinh thần này, anh cảm thấy cơ thể mình trong nháy mắt bị tách ra.

Dục vọng, cảm xúc, trí nhớ, tính cách của mình, hoàn toàn giống như các bộ phận cơ khí bị phá hủy vô cùng tinh vi.

Từng chút từng chút hiện ra trước mắt anh.

Thậm chí anh còn có thể nhìn thấy rõ ràng tỉ mỉ bản thân mình từ một góc độ vô cùng khách quan mà từ trước tới nay chưa thể lý giải...

"Ầm ầm..."

Tinh thần hỗn loạn xung quanh còn đang ào ào, như đang dung hợp lý trí của anh.

Trong nháy mắt, anh không thể phân biệt được đây rốt cuộc là hỗn loạn trong tinh thần, hay hỗn loạn trong tri thức và nhận thức. Nó phảng phất như thủy triều bao phủ lý trí, bởi loại tinh thần hỗn loạn này vốn là thứ cấp cao. Trong nháy mắt tiếp xúc với nó, anh cảm thấy cả trong và ngoài đều như được tẩy rửa...

Anh bỗng nhiên nghĩ đến lời miêu tả của Nhị Hào.

Mỗi người bước vào thế giới này đều sẽ trải qua loại biết ơn, thậm chí là kích động.

Ngay sau đó, họ sẽ phát hiện ra thế giới này vô cùng đáng sợ.

Thì ra, đây chính là cảm giác làm cho bọn họ kích động.

Như thể Thần đang nhìn thế giới, hoặc thậm chí nhìn vào chính mình.

Đây là một cảm giác siêu nhiên chưa từng có trong tưởng tượng chứ đừng nói là trải nghiệm.

Nhưng, nếu đó là sự phấn khích, thì nỗi sợ hãi đó là gì?

"Á..."

Bên tai Lục Tân bỗng xuất hiện giọng nói sắc bén, rất khó hình dung.

Nó giống như lưỡi kiếm chém qua bên tai, xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Lục Tân mở mắt, nhìn thấy Hạ Trùng ở bên cạnh cũng đang ngơ ngác đứng đó.

Bắp chân cô bị lún xuống mặt đường bê tông trên cầu nhưng cô không biết gì cả.

Ánh mắt mê mang, cái miệng nhỏ hơi mở ra, cả cơ thể như bị một loại lực lượng tinh thần kỳ quái bao phủ.

Thậm chí lực lượng tinh thần của cô đang dùng tốc độ kinh người tăng lên, giống như nước suối đang dần dần dâng lên.

Trong nháy mắt Lục Tân ý thức được vấn đề.

Vừa rồi cả anh và Hạ Trùng đều bị ảnh hưởng của giấc mộng của Thần...

Mức độ ô nhiễm cao này sẽ dẫn đến những thay đổi về tinh thần.

Anh chỉ là một nhân viên của sở Làm sạch Ô nhiễm Đặc biệt, anh biết ô nhiễm tăng lên đại diện cho cái gì...

"Không hay rồi..."

Theo bản năng, anh phản ứng lại rồi hét lên.

Nhưng lúc Lục Tân còn chưa kịp nói tiếp thì bỗng nhiên nghe được một tiếng ‘ầm ầm’, cả cây cầu bỗng nhiên đứt từ đoạn giữa, cảm giác không trọng lượng truyền đến. Cả anh, Hạ Trùng và Nhị Hào đều rời từ trên cầu xuống dòng sông lớn phía dưới.

Phía dưới có vô số khuôn mặt hưng phấn đang giơ tay lên cao về phía bọn họ.

Dường như mấy người đó đang mong đợi họ cũng bước vào trong.

“Cẩn thận!”

Lục Tân hét lớn, mượn sức mạnh của em gái, cơ thể trở nên linh hoạt, một tay bám vào trụ cầu bên cạnh, tay kia bắt lấy Hạ Trùng. Khi anh định vươn chân về phía Nhị Hào, lại phát hiện cơ thể Nhị Hào đang rơi xuống bỗng nhiên biến mất.

Cảnh tiếp theo, cậu ta lại xuất hiện trên trụ cầu bị gãy, lẳng lặng ngồi nhìn phương xa: "Vô dụng thôi. Số Chín, nơi này chính là một vòng xoáy khổng lồ. Không ai có thể thoát khỏi vòng xoáy này."

"Tất cả mọi người sẽ bị đồng hóa mãi mãi ở trong thế giới này..."

"Anh thật sự không nghĩ đến việc giết tôi sao?"

Lục Tân dùng sức giữ chặt Hạ Trùng rồi quăng lên trụ cầu, phẫn nộ nói: "Câm miệng."

"À."

Nhị Hào mê mang nhìn Lục Tân rồi yên lặng cúi đầu.

"Rắc rắc..."

Cùng lúc đó, trong nháy mắt xung quanh cũng có nhiều thay đổi.

Đầu anh trở nên nặng trĩu, chân nhẹ tênh, cảm giác như cả thế giới đều đảo ngược.

Vốn Lục Tân đang giữ Hạ Trùng để cô không rơi xuống, nhưng trong nháy mắt xuất hiện sự lộn ngược. Hạ Trùng lại ngã lên người Lục Tân. Anh bị đụng phải thì ‘hừ’ một tiếng, thuận tay bắt lấy Hạ Trùng, không nói gì mà chỉ thấy trên đỉnh đầu có vô số người rơi xuống.

Đó là người vừa rồi đứng dưới cầu. Họ giống như vô số giọt mưa xuất hiện giữa không trung.

Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt vừa thống khổ vừa tàn nhẫn của đám người kia, họ đang vô lực vẫy cánh tay giãy giụa giữa không trung.

Nhưng cũng có vài người, trong lúc khổ sở bỗng nhiên lộ ra hưng phấn tàn nhẫn, vung tay muốn bắt Lục Tân và Hạ Trùng, như muốn mượn sức mạnh của họ để trốn khỏi dòng sông này, lại như không vừa mắt khi thấy bọn họ không bị rơi xuống sông...

"Đây là thứ quỷ gì vậy?"

Cho dù là Lục Tân nếu không có người thân giúp đỡ thì đối mặt với thay đổi quái dị này cũng không biết làm thế nào.

Anh suýt nữa thì bị họ bắt được.

Nhưng ngay lúc này, thế giới đột nhiên xảy ra thay đổi, vô số ngọn lửa rơi xuống.

Đó là "mặt trời", nơi mà họ vừa đi qua. Do sự đảo ngược của thế giới mà nó quay trở lại, rơi về phía của họ.

Vô số ngọn lửa lướt qua khiến vô số người giãy giụa trên không trung bị những ngọn lửa này nuốt chửng...

"Số Chín, cho dù là anh thì cũng không cách nào cống lại được đâu..."

"Vì vậy, hãy giết tôi đi..."

"Giết tôi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận