Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1688: Mọi người đều vui vẻ (1)

“Ha ha ha ha…”

Khi xe lửa đi xuyên qua một thị trấn nhỏ hoàn toàn chìm trong quái vật, trong không gian như chợt xuất hiện chuỗi tiếng cười bí ẩn.

Vô số những con quái vật đâm thủng trần nhà, mọc trên những tầng gác mái, đan xen lại với nhau một cách dày đặc, dường như nhấn chìm toàn bộ thị trấn nhỏ bên trong, trên mỗi một cành cây đều treo một trái cây màu đen có kích thước như quả dưa hấu, trông bề ngoài cũng giống như những quả dưa hấu có lông đen dài, thế nhưng khi những thứ quả này lén la lén lút di chuyển qua lại, người ta mới phát hiện ra, ở mặt còn lại của những thứ quả ấy, đều là mặt người.

Ánh mắt của bọn chúng sáng rực lên, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng mà nhẹ nhàng mượn lực của gió nhảy ở trên không trung, nhìn xe lửa đang chậm rãi đi qua phía dưới.

Dường như bọn chúng có chút thèm thuồng, nước miếng cũng đã chảy ra.

Thế nhưng bọn chúng vẫn nhẫn nhịn lại, dựa vào sự liên lạc giữa những con quái vật với nhau mà bảo ban lẫn nhau không nên nóng vội mất khôn, phải có sự kiên nhẫn.

Phải chú ý đến phép lịch sự khi dùng cơm.

Phải chờ cho đến khi đoàn xe lửa kia đã hoàn toàn tiến vào bên trong thị trấn, đầu đuôi đều đã bị chặn lại, mới có thể hưởng thụ bữa tối ngon lành đã lâu mới có này.

Vì vậy, dưới những ánh nhìn thèm thuồng soi mói của bọn chúng, đoàn xe lửa u linh chậm rãi tiến lên…

Kin kít kin kít, cuối cùng đoàn tàu cũng đã tiến vào thị trấn.

Thậm chí còn chưa chờ đến lúc đoàn tàu tiến vào bên trong thị trấn một cách hoàn chỉnh, bọn chúng cũng đã có chút nóng nảy, chúng lặng lẽ xoay đầu ra, lộ ra khuôn mặt của bản thân, đầu lưỡi thật dài vươn ra từ trong miệng, liếm lên đôi mắt và lỗ mũi của mình, sau đó, đầu bọn chúng trầm xuống, theo đó là những cành cây từng chút từng chút một rủ xuống bên cạnh xe lửa, hình thành đủ loại góc độ với cửa kính xe lửa, từ từ sáp lại gần…

Kích động!

Hưng phấn!

Không có người nào không muốn biết bữa tối của bản thân là thứ gì.

Vì vậy, khi bọn chúng cố gắng dùng đầu lưỡi của mình làm sạch đôi mắt, lại ghé sát lại cửa kính nhìn vào bên trong, khỏi nói bọn chúng đã hưng phấn đến độ nào rồi.

Thế nhưng, dường như bên trong xe lửa không mở đèn, thủy tinh trên cửa cũng có chút dày, bên trong tối đen mù mịt.

Bọn chúng cố gắng trợn to hai mắt, toàn thân cũng đã sắp dí sát vào cửa sổ mới có thể loáng thoáng nhìn ra bên trong xe dường như đang có thứ gì đó.

Đó là cái bóng của chính mình?

Vào giờ phút này, trăng máu trên không trung kia, dường như cũng trở nên sáng hơn một chút.

Vì vậy, bọn chúng cuối cùng cũng đã thấy rõ.

Đó là, mỗi một con quái vật dán mắt trên cửa kính xe lửa đều nhìn thấy khuôn mặt của bản thân…

“Hử?”

Những cái đầu đang vô cùng hạnh phúc này, bỗng nhiên hơi ngẩn ra.

Hình như là không giống so với bản thân suy nghĩ cho lắm?

Một loại run rẩy nào đó xuất phát từ chỗ sâu bên trong bản năng bỗng nhiên khiến cho bọn chúng cố gắng cử động những cành cây, muốn cách xa những chiếc cửa sổ kia.

Cũng chính là cách xa những gương mặt nằm trên những tấm kính cửa sổ đó.

Thế nhưng, chỉ thấy soạt một tiếng, cửa kính xe bỗng nhiên được mở ra, hơi thở lạnh như băng, âm u ở bên trong bỗng chốc truyền ra, một cái tay nhỏ bỗng chốc xuất hiện từ bên trong cửa sổ, vươn ra bắt lên tóc của chúng nó, hưng phấn kéo chúng vào bên trong buồng xe lửa, điều này khiến cho chúng nó đến càng ngày càng gần, răng nhọn cùng với tóc đen xấu xí cũng hiện rõ lên… chúng nó nhanh chóng thấy được nét hưng phấn nở rộ trên khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của cô bé.

Nó thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc vui mừng: “Anh, nó tới thật này…”

Tuyệt vọng.

Trong lòng cái đầu này lúc bị kéo vào từ bên ngoài cửa xe chỉ còn lại hai chữ, tuyệt vọng.

Nó muốn nhắc nhở đồng bọn phải cẩn thận, thế nhưng khóe mắt nó lại trông thấy, đồng bọn của nó đang hứng phấn rơi xuống từ trong không trung.

Mà những người ở trong toa xe lửa này, so với những đồng bọn của chúng nó còn hưng phấn hơn nữa.



“Đi ngang qua một vườn cây trái tươi ngon thơm mát như vậy, thấy đưa tay là có thể hái được vài quả, không nhịn được thực sự hái xuống vài quả, không quá đáng chứ?”

Lục Tân đứng ở bên cạnh cửa xe đang mở ra, khẽ lắc đầu.

“Dĩ nhiên là, nếu như lập tức hái cạn sạch mấy thử trái cây này xuống thì cũng có chút quá đáng…”

“A, số Ba, cậu kéo cả cây lên đi chứ, giữ lại làm gì đâu?”

Lời vừa nói ra, anh khe khẽ thở dài, đạp không khí bước lên trên chóp xe lửa, ngẩng đầu nhìn về phía mảnh đất mịt mù phía trước, chỉ thấy bóng đêm âm trầm, kéo dài mãi cho đến cuối đường chân trời, chỗ tiếp giáp giữa bầu trời đêm đỏ thẫm và đường chân trời đen đặc, dường như có thể nhìn thấy một bóng hình cao lớn mà vặn vẹo, giống như là cây khô mùa đông vậy, cứ thế sừng sững ở trong thế giới này.

Đây dường như là một đêm dài vô tận.

Nhìn những làn gió đêm hun hút kia, cùng với trăng máu trên bầu trời, ai có thể tưởng tượng nổi, bây giờ lại là lúc mười hai giờ trưa chứ?

Trên cả vùng đất này, rốt cuộc đã bao lâu chưa thấy ánh mặt trời?

“Trông dáng vẻ, những người đó, vẫn có ý định đối kháng chính diện với tôi sao?”

Lục Tân cảm nhận được có vô số kể những phóng xạ quái dị lan tràn trên mặt đất trên vùng đất này, nhiều vô số kể, anh khẽ gật đầu.

Anh cố ý thu bớt lại hơi thở của bản thân, để tránh hù dọa chủ nhân nhiệt tình của những thứ này.

Thông qua những phóng xạ quái dị kia, anh có thể nhìn thấy, trên mảnh thế giới này, còn có vô số những thị trấn nhỏ quỷ quái, lực lượng vũ trang được huấn luyện bài bản, cùng với những quái vật tinh thần đang tràn lan ở trên vùng đất quỷ dị này… Bọn họ cũng đang tham lam chờ đợi điều gì đó, tìm kiếm gì đó.

Thật sự vô cùng đáng sợ…

Đối mặt với những tồn tại khủng bố cùng với những sinh vật quỷ dị chen đầy trên vùng đất này, anh phải làm như thế nào?

Đương nhiên là xử lý sạch sẽ toàn bộ.

Lục Tân suy nghĩ xong vấn đề này, anh lập tức hắng giọng một cái, bắt đầu lấy thân phận của đội trường nghiêm túc ra lệnh:

“Những người ẩn núp, hãy in ra tọa độ của tất cả quỷ quái trên vùng đất này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận