Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 331: Búp bê của Thanh Cảng (1)

Cấp trên yêu cầu anh đợi một lát, Lục Tân không còn cách nào khác, đành phải ở lại chỗ này.

Anh nhìn thấy cô bé tên Oa Oa, cô ấy đã cởi bỏ chiếc váy bên ngoài màu đen, dày và phồng mà cô ấy đang mặc, và ném trực tiếp xuống đất. Bên dưới chiếc váy, cô mặc một chiếc quần dài bó sát màu đen, tôn lên một vóc dáng hoàn hảo, và đôi Caligae đính ren tinh xảo ở chân cũng bị hất sang một bên, để lộ đôi chân trắng nõn và mềm mại.

Làm điều này trước mặt Lục Tân, cô ấy trông rất tự nhiên, không giống như đối mặt với người lạ chút nào.

Vẫn là một người đàn ông xa lạ.

Sau khi cởi bốt, cô đi về phía Lục Tân, sau đó khi Lục Tân có chút lo lắng, cô đi ngang qua Lục Tân, ngồi trên ghế sofa phủ vải trang trí kiểu cung điện châu Âu, tay ôm một chiếc gối lông tơ, im lặng xem ti vi.

Trên ti vi , một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn ra ngoài màn hình và phát ra một câu tra tấn linh hồn: “Hãy đối mặt với chính mình.”

“Bây giờ cô muốn làm gì?”

“Đơn binh, hãy tiếp tục báo cáo kết quả những gì anh quan sát được.”

“Trên kênh, chưa đầy một phút sau, Trần Tinh lại bắt đầu hỏi “Oa Oa giờ đang làm gì?”

Lục Tân nói: “Cô ấy đang xem ti vi , và xem quảng cáo….”

“Phù…”

Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì không sao rồi.”

Nói xong, trong kênh truyền đến một hồi im lặng.

“Cái gì mà gọi là không sao?”

Lục Tân không nhịn được hỏi.

Bây giờ anh ấy đang đeo túi của mình và anh ấy không biết để nó ở đâu. Căn phòng này quá sạch sẽ, trông không giống như nó đã được ở trước đây. Mọi thứ đều có phong cách riêng của nó. Lục Tân cảm thấy anh và căn phòng này không ăn nhập gì với nhau cả, nên anh không biết mình nên ngồi ở đâu, và chủ nhân của căn phòng này hiển nhiên không phải loại người mau chóng chào hỏi người khác để được ngồi.

Quá băn khoăn, Lục Tân đành phải chủ động hỏi: “Bây giờ tôi nên làm gì?”

“Anh bây giờ…”

Giọng nói của Trần Tinh vang lên một lúc sau, có chút không chắc chắn: “Anh thử rời đi được không?”

“Vậy là xong rồi đó hả?”

Lục Tân suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn cô gái ôm gối xem ti vi , xoay người bước ra ngoài nhà.

Nhưng đi được vài bước, anh dừng lại.

Quay lại thì thấy cô gái đã đứng dậy.

Ôm lấy cái gối, có chút không muốn đặt xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ti vi , nhưng vẫn là đi theo phía sau anh.

Lục Tân có chút bất lực nói với kênh: “Tôi không nghĩ là có thể rời đi.”

Một lúc sau giọng nói của Trần Tinh vang lên: “Tại sao?”

Lục Tân nhìn lại cô gái, thở dài một hơi, nói: “Cô ấy khá bám người …”

“Khá bám người…”

Trần Tinh có phần phản ứng không kịp với câu trả lời của Lục Tân.

Sau đó cô dừng lại một chút và nói: “Vậy thì anh tạm thời ở lại, chờ quyết định của Bộ tư lệnh.”

“Ò…vâng.”

Vì các cấp trên đã nói như vậy, Lục Tân không còn cách nào khác là đồng ý.

Còn cô gái đã đứng dậy đi theo anh ra cửa, thấy anh dường như không có ý định rời đi, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại từ từ quay lại sô pha, ngồi xuống, ôm lấy gối ôm, lặng lẽ xem ti vi .

Không ai nói chuyện trên kênh, và chủ nhân của căn phòng này cũng chả để ý đến anh.

Lục Tân cảm thấy hơi chán.

Đứng một lúc, anh bước sang một bên và kéo một cục bông mềm mại qua.

Coi như là một chỗ ngồi, Lục Tân bỏ túi xuống ngồi xuống.

Không ngờ cục bông mềm như vậy, vừa ngồi xuống đã ngã, cũng may là Lục Tân mượn năng lực khống chế của em gái khống chế đúng lúc, lúc xấu hổ sắp ngã xuống đất, thắt lưng dựng đứng, thân thể cường tráng đứng lên.

Biên độ động tác hơn lớn một chút, làm vẻ mặt của Lục Tân có chút xấu hổ.

Cô gái trên ghế sofa quay lại nhìn Lục Tân, Lục Tân chỉ có thể cười với cô.

Cô gái mặt không chút biểu cảm, chỉ im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng qua một bên, nhường chỗ cho anh.

“Đây là… nhường anh ngồi trên sofa?”

Lục Tân có chút bất ngờ. Cô gái quay đầu nhìn Lục Tân một chút, sau đó nhường qua một bên.

Lục Tân nhìn một lượt căn phòng, thấy khá rộng rãi, bày rất nhiều đồ, nhưng thật sự không có chỗ cho người thứ hai ngồi xuống.

Có vẻ như chủ nhân của căn phòng này sẽ không bao giờ có những vị khách khác. Vì vậy, ngoài chiếc giường cô ngủ và chiếc ghế sofa trông mềm mại, nhưng dài cùng lắm là một mét rưỡi, không có chiếc ghế đẩu nào khác.

Chỉ đứng cũng không tốt, vì vậy Lục Tân ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô gái thấy anh ngồi xuống, dựa sát vào người anh một chút, tiếp tục ôm gối, yên lặng xem ti vi .

Lục Tân không biết nên làm gì, vì vậy đành phải xem ti vi .

Trên ti vi không có âm thanh nhưng có phụ đề. Bên trong là một người đàn ông trung niên ăn mặc đẹp, mắt hí, trên tay cầm một lọ thuốc bổ não và thận, say sưa nói với những người trước màn hình: “Em muốn làm gì, anh còn không biết sao?”

“Trong thế giới trăng máu, ai cũng có áp lực.”

“Ban ngày bạn phải làm việc, kiếm tiền nuôi sống gia đình xây dựng tổ ấm, ban đêm tinh lực không đủ, vợ than phiền thì phải làm sao?”

“Tin vui cho nhiều đàn ông, suối nguồn niềm vui hạnh phúc, chỉ cần 98….”

Lục Tân quay đầu nhìn Oa Oa, chỉ thấy đôi mắt to của cô đang nhìn chằm chằm vào ti vi , giống như đang xem nó rất nghiêm túc.

Lục Tân nói: “Hay là, chúng ta đổi kênh đi?”

Con búp bê quay lại nhìn Lục Tân không có biểu cảm gì trên mặt, và quay lại lần nữa.

“Có vẻ như cô ấy không thực sự muốn giao tiếp với tôi …”

Lục Tân đang suy nghĩ miên man thì lại thấy cô quay lại, trên tay cầm một thứ lông tơ màu trắng.

Lục Tân phản ứng một lúc mới nhận ra đây là một chiếc điều khiển từ xa có vỏ bọc nhung trắng.

“Cảm ơn.”

Lục Tân vội vàng nói, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh trên ti vi .

Trên ti vi ngày nay, ngoài các chương trình phát sóng lại các bộ phim và ti vi trước trận thảm họa, chỉ có một số chương trình phát sóng tin tức địa phương Thanh Cảng. Cái khác là tất cả các loại quảng cáo, nhiều quảng cáo bắt chước mô hình quảng cáo của thế giới trước khi trăng máu, quay rất đẹp

Lục Tân đã đổi nhiều kênh liên tiếp, cuối cùng cũng tìm được kênh hoạt hình và tăng âm lượng lớn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận