Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 660: Sự lựa chọn đối với Nữ Vương (1)

"Cảm ơn mọi người đã tham dự hội nghị."

Trần Tinh đi vào phòng họp với tư thế hiên ngang, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi quét mắt về đám người, liền đặt một chồng văn kiện thoạt nhìn là mới được in ra lên bàn họp rồi bảo: "Trước khi cuộc họp bắt đầu, nhắc lại kỷ luật liên quan một lần nữa, cuộc họp lần này có mức độ bảo mật cao, tất cả những tư liệu chia sẻ ra chư vị cần phải nhớ kỹ trong lòng, khi chưa được cho phép, không được để lộ ra với những người không liên quan!"

"Bây giờ, công bố chủ đề cuộc họp: chia sẻ tư liệu tổ chức thần bí Chân Không Gia Hương đến tổ "người có năng lực" vực sâu khác."

"Bây giờ, tôi sẽ chia sẻ cho mọi người một bản tài liệu trước, xin đọc hiểu trong vòng mười phút."

Sau khi nói xong, cô ta liền đặt một chồng văn kiện lên bàn, sau đó bảo người ta chia ra.

Lục Tân phát hiện, dường như tất cả mọi người trong phòng họp này cũng đã không phải là lần đầu tham gia loại cuộc họp như thế này.

Động tác rất nhuần nhuyễn, sau khi văn kiện đến tay liền mở ra đọc ngay.

Có điều, biểu cảm của họ lại chia làm hai phái, trên mặt nhân viên nghiên cứu ngồi ở đối diện đều mang vẻ nghiêm túc và chăm chú, có chút không kịp chờ đợi đã mở tài liệu ra, sau đó mặt lộ đầy vẻ kinh ngạc, hoặc là giật mình, hoặc là biểu cảm chất vấn, ngay sau đó, bọn họ đều đeo kính mắt lên rồi xoa xoa ấn đường và bắt đầu đọc, từng chữ từng câu, như thể hận không thể ăn ngay những chữ bên trên tư liệu được vậy.

Mỗi người ngồi trong hàng của anh cũng đều uể oải.

Có một cảm giác thật sự không thể nào hứng thú nổi, nhưng lại không thể không bày ra một dáng vẻ nghiêm túc học tập.

Chênh lệch này cũng quá rõ ràng rồi...

Lục Tân không muốn ngồi giữa hàng ngũ chán chường này, nhưng tài liệu cũng đã phát đến rồi, anh cũng chỉ có thể mở ra xem thôi, quét ánh mắt xuống đó một cái anh đã hiểu rõ, nhìn từ tiêu đề và văn bản trên tài liệu có thể nhìn ra là giới thiệu và trình bày ý niệm về "vực sâu" này, về cơ bản, lúc trước tiến sĩ An đã từng nhắc qua với anh, chỉ có điều, miêu tả bên trên phần văn kiện này, rõ ràng có nhiều thêm rất nhiều thuật ngữ và lập luận hơn..."

... Xem có hơi khó hiểu.

Lục Tân lén nhìn thoáng qua người bên cạnh, phát hiện họ cũng đều mang một vẻ mặt mờ mịt đần độn vô vị.

Trong lòng anh cũng an tâm hơn rồi, bèn bày ra một tư thế chăm chỉ nghiên cứu.

Có lẽ thật sự không thể xem hiểu tài liệu mang tính học thuật, nhưng ít nhất cũng xem những thứ án lệ kia giống như tiểu thuyết rồi xem đúng không?

Chỉ là không ngờ, sau khi Trần Tinh phát xong tư liệu thì lại đi đến bên cạnh anh.

"Trước tiên đi theo tôi một chút đi."

Lục Tân đành phải đóng tư liệu lại, rất nghe lời mà đứng lên, đi ra khỏi phòng họp dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Trần Tinh dẫn Lục Tân đến phía hành lang đối diện, vào một căn phòng có thiết kế đơn giản.

Dường như, đây là nơi cô ta thường làm việc, trông có vẻ rất quen thuộc.

Sau khi đi đến bàn làm việc, bỏ một ống đựng bút màu hồng phấn bỏ vào ngăn kéo, sau đó mới quay người, rót một ly nước cho Lục Tân rồi bảo: "Cuộc họp lần này, chính là để tổ người có năng lực của Thanh Cảng hiểu rõ hơn về Vực sâu và những người có năng lực ở nơi khác, cùng với tiểu tổ thành lập công tác đặc biệt tham gia vào việc xử lý chuyện ở thị trấn Vui Vẻ này, đây cũng chính là nguyên nhân tôi cho rằng anh nhất định phải có mặt để tham gia cuộc họp."

"Có điều, dù sao cũng vừa mới từ thành phố trung tâm trở về, bắt anh phải vùi đầu vào trong công việc thế này..."

Cô ta nói xong có hơi dừng lại, dường như có hơi áy náy.

"Cũng không có việc gì, vừa vặn tôi vẫn chưa qua bên công ty để phục chức, cho nên không cần xin nghỉ lần nữa."

Lục Tân cười nói: "Hơn nữa, vốn vẫn còn vài công việc giao tiếp không phải hay sao?"

Trần Tinh phản ứng một cái, mới rõ ràng. Trọng điểm trong lời nói của Lục Tân là vốn dĩ anh vẫn còn chưa đến công ty thương mại kia để báo tin, cho nên khi mình gọi anh đến tham gia cuộc họp này, anh cũng không cần xin nghỉ với bên kia, bớt được một bước.

Nhưng trong lời nói của anh lại không có một chút bất mãn nào khi vừa trở về từ thành phố trung tâm đã phải lập tức vùi đầu vào trong cuộc họp khu vực cấm cấp S.

Cô ta khẽ điều chỉnh tâm lý một chút, thích ứng được với tiết tấu của Lục Tân, mới ân cần hỏi han: "Công việc giao tiếp gì?"

"Ban đầu, lúc thăm người thân ở Thuỷ Ngưu Thành ấy..."

Lục Tân lấy từ trong túi của mình ra một khối rubik lập phương chi chít những hình vuông nhỏ, đặt xuống trước mặt Trần Tinh rồi cười nói:

"Trên đường thăm người thân đã giải quyết được vài con quái vật, thuận tay nhặt được thứ đồ chơi nhỏ bé này, sau đó lại đến viện nghiên cứu, sau khi ra khỏi viện nghiên cứu đã hết ngày rồi, đêm lại uống nhiều quá, về đến nhà mới nhớ đến chuyện này... Chuyện này nên xử lý như thế nào đây?"

Anh cười hỏi: "Nộp hay là tôi tuỳ tiện ném đi đây?"

"Chuyện này..."

Trần Tinh nhìn khối rubik kia, da đầu tê cả một lúc.

Cô ta bỗng nhiên nhớ đến, đây chính là món đồ chơi lúc trước biến quái vật đầy sân thành Bích Hổ mà.

Lúc ấy, nếu như không phải bên cạnh có quái vật nhỏ, rất có thể mình đã bị thứ này hại chết rồi.

... Đây ít nhất cũng là một vật phẩm ký sinh đứng thứ hai danh sách!

Thế mà Lục Tân lại quên mất nó, bây giờ lại tuỳ tiện ném nó lên bàn của mình.

Điểm mấu chốt nhất chính là ấy vậy cô ta cũng quên mất nó.

"Thu lại trước đi."

Cô ta hơi lui về phía sau một bước, sắc mặt cũng có hơi cổ quái, bảo rằng: "Đây là một vật ký sinh rất lợi hại, thuộc về chiến lợi phẩm nhặt được trong quá trình chúng ta thi hành nhiệm vụ thanh lý, theo lý thuyết lúc ấy phải nên giao cho thành phố trung tâm mới đúng, nhưng khi ấy lại quên mất..."

Cô ta nhanh chóng rời khỏi mạch suy nghĩ, bảo: "Không đúng, nếu như vốn dĩ nhặt được trên đường đi thăm người thân...."

"Đúng không?"

"Sau khi chúng ta bị Hạ Trùng điều động mới nhặt được vật này mà nhỉ?"

"Vậy thật ra cũng có thể coi như là vật dùng cá nhân, tự anh giữ lại dùng cũng được, nộp lên cho bộ thanh lý đặc biệt cũng được..."

"Nếu như nộp lên cho bộ thanh lý đặc biệt, tổng bộ sẽ căn cứ vào giá trị của vậy này mà trả cho anh một khoản thù lao nhất định, đồng thời sẽ tính điểm cống hiến cho anh, có điều, anh cũng có thể giao cho bộ thanh lý đặc biệt trước, đợi nhân viên nghiên cứu rõ công dụng của nó rồi lại cầm về tay cũng được."

"A a..."

Lục Tân cảm thấy lãnh đạo nói có đạo lý, lại thấy cô ta có hơi căng thẳng, vội vàng cầm lấy nó vào tay.

Anh như có điều suy nghĩ: "Nộp lên có thể đổi được bao nhiêu tiền thế?"

Trần Tinh nhìn anh một cái, bảo: "Nếu muốn còn phải xem công dụng và tính an toàn của thứ này nữa."

Lục Tân hiểu rõ, đáp: "Vậy tôi lại suy nghĩ một chút."

Trần Tinh nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường, có chút bất đắc dĩ, cảm thấy dường như mình cũng có hơi không bình thường rồi.

Nhìn thấy Lục Tân như thế tùy cầm một thứ ký sinh vật chưa rõ cấp bậc nguy hiểm như thế, không có một chút đau lòng nào mà nói về các loại giao nộp gì đó và dáng vẻ không hề để tâm tiện tay ném nó vào trong ba lô , bản thân còn cảm thấy rất bình thường nữa...

... Dường như trong vô thức không lo lắng gì.

... Từ bao giờ mình lại để tâm như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận