Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1086: Sứ giả địa ngục (2)

Khoảng cách của anh với con quái vật tinh thần, hay là nói Sứ giả địa ngục kia, thời điểm gần nhất, cũng có đến xấp xỉ 100 mét. Mà con Sứ giả địa ngục kia phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt khi nó nhìn thấy Lục Tân, thậm chí khi đó hơi thở từ những hạt màu đen trên người Lục Tân hẳn là còn chưa có phát ra, nó cũng đã quay đầu chạy trở về. Chỉ sau hai giây mà nó đã bay ra xa hơn chục mét, hơn nữa vẫn còn đang dần kéo dãn khoảng cách ra hơn nữa.

Khoảng cách này tất nhiên không phải là thứ mà người thường có thể nắm lấy.

Thế nhưng vào thời điểm mà bàn tay của Lục Tân vươn ra ngoài muốn bắt lấy nó, bên người anh cũng đồng thời vang lên tiếng cười ha hả của ba.

Cái bóng đen tựa như hồ dán âm u ở dưới chân anh, bỗng nhiên nhanh chóng lan tràn về phía trước, thể tích của hồ dán kia, trở nên co giãn, thon dài, giống như một cánh tay bằng hồ dán cử động ở trên mặt đất, nhanh chóng chộp về phía trước, trong nháy mắt đã bắt được ra vị trí hơn một trăm mét có hơn.

Đây chính là sự thuận buồm xuôi gió mà trước giờ chưa từng xuất hiện.

Trước kia cho dù là Lục Tân có nhờ đến sự giúp đỡ của ba anh, cũng rất khó có thể bao trùm xa đến như vậy.

Dù sao thì hiện tại cũng đang ở vùng hoang dã.

Sức mạnh tinh thần, ở những nơi có người sống, và những nơi có người sinh sống là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Ở những tình huống có người hoặc các sinh vật khác tồn tại, sức mạnh tinh thần có thể thông qua việc lây nhiễm những người này mà tiến hành truyền bá nhanh chóng.

Chỉ cần ý chí của mình có thể chịu đựng được, cũng đủ số lượng người, vậy từ sự truyền bá sức mạnh tinh thần, dường như là có thể đạt được độ xa vô hạn.

Nhưng ở những khu vực hoang dã, cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh tinh thần của chính bản thân mình, dùng tình thế Tinh Thần Trùng Kích để phát tán.

Trước kia khi Lục Tân mượn dùng sức mạnh của ba mình, anh nhiều nhất cũng chỉ có thể bao trùm khoảng cách hai mươi đến ba mươi mét, khoảng một cái sân mà thôi.

Nhưng hiện giờ, anh lại có thể trải rộng ra khoảng cách một trăm mét có hơn, hơn nữa lại vẫn linh hoạt như cũ, hung hăng chộp lấy con Sứ giả địa ngục kia.

Chuyện này có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân ba anh đã trở thành lãnh chúa tinh thần của thành phố Hắc Chiểu rồi.

Sức mạnh tinh thần của ông ấy đang dâng lên.

“Sột soạt…”

Cái bóng đen ngòm hình bàn tay kia, đã bắt được Sứ giả địa ngục đằng trước, nó lập tức co rút lại về phía sau.

Như là đã bắt được một con chim sẻ muốn bay đi.

Mà vị Sứ giả địa ngục kia, trên khuôn mặt rõ ràng đang xuất hiện vẻ hoảng sợ cực độ.

Sức mạnh tinh thần ở trên người nó nhanh chóng bành trướng, bắn ra phía bên ngoài kia.

Chuyện này cũng giống như là một viên đạn nổ tung trong lòng bàn tay vậy, ngay cả cái bóng màu đen của anh cũng bị lực lượng tinh thần nổ tung của nó làm cho hơi hơi văng ra, có điều ngay sau đó, lại càng có thêm nhiều những bóng đen bao trùm lên trên, một tầng lại một tầng gia cố vào bàn tay to kia, hung hăng cuốn chặt lấy nó.

“Ô ô…”

Vô số những thanh âm bén nhọn hoặc là trầm thấp, điên cuồng hoặc là vặn vẹo vang lên, giống như đang trực tiếp vang ở bên trong óc người.

Đó là vô số những cái bóng tái nhợt ở trong cơ thể của Sứ giả địa ngục đều đang cảm nhận được sự sợ hãi, chúng nó đều đang liều mạng kêu to, liều mạng giãy giụa, chẳng qua ở dưới sự cường đại từ sức mạnh của ba anh, loại giãy giụa kiểu này, cũng chỉ càng khiến cho chúng nó cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng mà thôi…

Mà điều càng đáng sợ chính là, cái bóng đen kia đang lôi kéo chúng nó đến trước người Lục Tân.

Khoảng cách với Lục Tân càng gần, chúng nó càng cảm giác được càng nhiều sợ hãi, lực lượng tinh thần cũng đang run rẩy.

Loại cảm giác sợ hãi này, ở một mức độ nào đó, càng làm tăng sức mạnh của ba anh lên hơn nữa, bóng dáng màu đen cũng càng thêm nồng đậm, cường đại.

“Roẹt…”

Vào thời điểm mà bóng dáng màu đen hình cái tay kia, đã lôi kéo con Sứ giả địa ngục kia đến khoảng cách tầm bảy tám chục mét trước mặt Lục Tân rồi, con Sứ giả địa ngục này dường như đã cảm nhận đủ tuyệt vọng rồi, hoặc là nói, là nó đã từ bỏ việc giãy giụa, nó đã mãnh liệt mà đưa ra một quyết định, đột nhiên hai tay nó dùng sức, lột cái áo choàng đang khoác trên người ra, sau đó từng cái từng cái bóng dáng tái nhợt, từ đằng sau áo choàng đen xông ra

Chính là những gương mặt tái nhợt vừa rồi mới từ dưới lớp áo choàng lén xông ra nhìn trộm hoàn cảnh bên ngoài lúc nãy.

Chúng nó vậy mà lại đồng thời trốn ra khỏi chiếc áo choàng đen kia, ở dưới ánh sáng của Mặt Trăng Đỏ, thoạt nhìn như một lũ cá màu trắng bơi ở trong thảm vực thẳm vậy, hoảng sợ mà bơi ra xung quanh, chui vào trong những ngôi nhà tàn lụi, cửa sổ rách nát của thị trấn bỏ hoang, hoặc là trực tiếp trốn về phía hoang dã kia.

Cái bóng màu đen nhanh chóng được thu hồi lại, thứ mà Lục Tân chộp vào trong tay, lại chỉ là một cái áo choàng đen rách nát, có xúc cảm dính ướt.

Như là quần áo mà người chết từng mặc vậy.

“Vậy mà lại tản ra ư?”

Lục Tân nét mảnh áo choàng đen rách nát trong tay xuống đất, khẽ nhíu mày.

Cái áo choàng đen này cũng không phải là lãnh chúa địa ngục chân chính, những tinh thần thể ẩn náu ở đằng sau những khuôn mặt tái nhợt nằm dưới chiếc áo choàng này mới phải.

Lục Tân không biết đây là căn cứ vào cái nguyên lý nào, nhưng anh đại loại vẫn có thể nhìn ra phương thức tồn tại của chúng nó.

Anh có nhớ đám người Hạ Trùng từng nhắc đến, con quái vật tinh thần này, nói cách khác là Sứ giả địa ngục, là thông qua một nghi thức thần bí nào đó, từ một đám người sống, chuyển hóa mà thành, trước khi chuyển hóa, bọn họ vốn dĩ là những cá thể có thân xác riêng biệt, thông qua nghi thức, mới biến thành chỉnh thể.

Mà chính chỉnh thẻ ấy, mới là Sứ giả địa ngục.

Nhưng hiện tại, lãnh chúa địa ngục thông qua một số nghi thức nào đó mà hợp thành chỉnh thể kia, vì chạy thoát khỏi trói buộc, vậy mà lại lựa chọn tách ra.

Trong nháy mắt từ yêu cầu phải bắt được một con quái vật, biến thành nhiệm vụ vây bắt một đám thể tinh thần chạy tứ tung tán loạn.

“Phiền đến như vậy?”

Lục Tân khẽ nhíu mày, biết rõ không thể để cho đám tiền mặt này chạy trốn thế được, vì thế anh nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau một cái với bóng đen tồn tại bên phía ba.

Ngay sau đó, bóng đen kia cũng nhanh chóng khuếch tán về phía hoang vu, bao phủ toàn bộ thị trấn nhỏ bị bỏ hoang.

“Nhà bếp địa ngục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận