Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1452: Quyền hành của tù nhân bóng đêm (1)

Cha cũng là Cùng Cực?

Lục Tân bỗng nghĩ đến câu hỏi này.

Từ vấn đề của bản thân, đây có vẻ như là một sự thật vô cùng kinh người.

Nhưng về mặt tình cảm, thật ra thì anh chẳng thấy lo lắng mấy, hệt như bản thân đã biết trước câu trả lời của câu hỏi này từ lâu.

Dù sao thì sức mạnh của cha vẫn luôn rất đáng sợ…

“Làm thế nào mới có thể giúp cha lấy lại tôn danh của ông ấy?”

Khi tiến sĩ An rời khỏi phòng của Lục Tân trong nụ cười đắc ý của mẹ như một con gà trống bại trận, Lục Tân mới vội vàng quay đầu nhìn về phía mẹ, nói lên câu hỏi quan trọng này. Trong lòng anh thật sự cảm thấy vô cùng tò mò với vấn đề này.

“Tìm được cung điện tinh thần của ông ấy, sau đó lấy lại tôn danh của ông ấy.”

Tâm trạng thoải mái, mẹ cười giải thích: “Sức mạnh của Cùng Cực sẽ không biến mất, nó sẽ chỉ bị người khác chia cắt hoặc làm yếu đi.”

“Con có thể ví nó như quốc vương của một quốc gia.”

“Quốc vương không phải là tên của một người nào đó, nó chỉ đơn giản là cách gọi của người ngồi ở vị trí đó.”

“Cho dù người đó có chết, những người khác cũng sẽ trở thành quốc vương… Cho dù quốc gia ấy có quyết định từ bỏ quốc vương thì quyền lực của quốc vương vẫn tồn tại, chẳng qua là chỉ bị thay đổi về số lượng người nhận được hoặc về tên gọi mà thôi. Tình hình hiện tại của cha con cũng giống như vậy.”

“Quyền hành của ông ấy bị tước đoạt cũng giống như việc quốc vương chưa chết nhưng lại bị đoạt mất quyền lực, từ đó mới trở thành dáng vẻ hẹp hòi ích kỷ như bây giờ…”

“Hừ…”

Bên ngoài lều, nghe mẹ nói vậy, cha rõ ràng có chút không vui, hừ lạnh một tiếng.

Tuy nhiên, có lẽ do chợt nhớ đến bây giờ vẫn chưa phải là lúc để bắt bẻ, ông lại vội vàng cười “ha ha” mấy tiếng để lấy lòng.

“Tất nhiên, con cũng có thể lấy kết quả của người cầm kiếm để hiểu thêm về tình hình của ông ấy.”

Mẹ không để ý đến động tĩnh truyền tới từ bên ngoài lều mà chỉ cười nói với Lục Tân: “Giống như việc ý thức của người cầm kiếm đã chết nhưng cung điện tinh thần của anh ta vẫn còn ở lại. Với tình hình của người ở bên ngoài thì là do ông ấy cố gắng kéo dài ý thức, vậy nhưng cung điện của ông ấy đã bị người khác cướp mất.”

“Vậy nên, chỉ có khi giúp ông ấy tìm lại được cung điện thì ông ấy mới có thể trở thành tù nhân bóng đêm thật sự được.”

“Mà đến lúc đó…”

Giọng nói của bà chợt dừng lại, sau đó trên mặt bỗng lộ ra vẻ âm u: “Dù có là kẻ nào, dù bọn họ có là ai…”

“Cũng sẽ phải run sợ trước ông ấy…”

Ánh mắt Lục Tân trợn to, bỗng nhiên có cảm giác vào lúc này, trông mẹ thật giống với một nhân vật phản diện…

“Ha ha…”

Bên ngoài lều, cha bỗng nhiên không kiềm chế được cười phá lên, trong tiếng cười tràn ngập sự hưng phấn và điên cuồng.

Thậm chí còn mang theo chút tham lam và càn rỡ…

Ánh mắt của Lục Tân bỗng trở nên hơi kỳ lạ, hai người này thật giống với mấy kẻ ác trên phim…

Cảm nhận được một bầu không khí run rẩy bởi vì cha không khống chế được bản thân mà cười như điên, kèm theo đó là một nỗi sợ hãi vô cớ cùng với sự âm u lan tỏa mơ hồ, Lục Tân không khỏi khẽ thở dài một tiếng, chờ đến khi cha thật sự lấy lại quyền hành của mình…

Có lẽ ông ấy sẽ thực sự đáng sợ như vậy chăng?

Dù sao thì sâu trong lòng mình, anh vẫn luôn biết rằng cha mới là người đáng sợ nhất trong nhà…

Ông ấy cũng là người duy nhất biết về quá khứ của anh, nhưng vẫn có một đoạn thời gian rất dài khiến anh muốn chạy trốn và bỏ đi mất.

Dù vậy, anh vẫn nên giúp ông ấy lấy lại những gì thuộc về mình.

Thứ nhất, mẹ đã từng nói, đứng trước tương lai hỗn loạn, bà vẫn chọn tin anh.

Anh cũng hẳn nên tin tưởng bà, cùng với người trong nhà.

Thứ hai, dù cho biểu hiện trước kia của cha không được tốt cho lắm nhưng những thứ đó vẫn là của ông ấy…

Thứ thuộc về nhà mình, sao có thể để nó cứ ở bên ngoài?

“Được rồi, chúng ta cùng đi.”

Sau một hồi trầm ngâm, Lục Tân ngẩng đầu cười nói: “Tuy nhiên, trước khi lên đường, chúng ta vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm.”

“Hửm?”

Mẹ có chút tò mò.

Bên ngoài lều, cha rõ ràng cũng có chút căng thẳng vội vàng bu đầu lại.

“Xin nghỉ phép đó…”

Nhìn bọn họ, Lục Tân nói: “Bây giờ chúng ta đều là người có công việc đàng hoàng, nếu muốn rời đi thì chẳng phải cũng nên xin phép trước sao?”

Mẹ ngẩn ra, không nhịn được nhéo mũi một cái.

“Xin nghỉ? Xin nghỉ với những con người phàm kia sao?”

Bên ngoài lều, cha cũng bắt đầu thấy nóng giận, hừ lạnh nói: “Con…”

Tuy nhiên còn chưa kịp nói hết lời, Lục Tân đã quay đầu, nhìn về phía ông.

Cha lập tức nghẹn họng, sau đó cười phá lên: “Ừ nhỉ, dù sao thì cũng đã cầm tiền lương rồi…”

Trên mặt Lục Tân lập tức nở nụ cười vui mừng.

Cuối cùng thì cha cũng biết thức thời rồi…

Khi Lục Tân đi ra khỏi lều vải để đi tới ký túc xá tạm thời của vị lãnh đạo trực thuộc – Trần Tinh, anh bỗng trông thấy người trong trụ sở đều đã chạy ùa ra. Trên mặt họ lộ vẻ hoảng sợ ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía trong trụ sở dưới ánh đèn pha chói mắt.

Trên các dụng cụ thăm dò vị trí tinh thần cũng lóe lên ánh sáng màu đỏ chói mắt, các chiến sĩ thì mặc quần áo bảo hộ bận rộn chạy quanh.

“Chuyện gì thế này?”

Lục Tân hơi ngẩn ra, sau đó mới chợt hiểu ra có chuyện gì rồi thấy hơi chột dạ.

Lúc nãy cha hào hứng quá nên đã ảnh hưởng đến toàn bộ căn cứ, khiến tất cả mọi người cảm nhận được một nỗi sợ hãi vô cớ.

Người không biết còn tưởng rằng một loại ô nhiễm đáng sợ nào đó vừa xuất hiện bất thình lình.

“Cho người tới là để làm bảo vệ, không phải là để quấy rối người khác…”

Anh không nhịn được quay đầu nhìn về phía của người đang núp sâu trong bóng đêm bằng ánh mắt oán trách, sau đó liền trông thấy cha đang chột dạ núp phía sau ánh đèn pha.

Lúc này, trông ông vừa dè dặt lại vừa ngoan ngoãn.

“Tổ trưởng…”

Lúc đến gần ký túc xá của Trần Tinh, anh đã trông thấy cô đang vội vàng di tản mọi người.

Lục Tân chào hỏi với cô, sau đó liền nghe thấy cô hỏi bằng giọng căng thẳng: “Lúc nãy rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?”

“Chuyện này…”

Lục Tân có chút lúng túng, vội vàng nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, không cần chuẩn bị gắt gao như vậy đâu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận