Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1649: Thái độ Thanh Cảng (1)

Lúc giáo sư Bạch vội vã chạy đến phòng họp, viện trưởng Tiết giáp đã biến mất.

Nói đúng hơn thì, bức tranh kia đã không còn cảm giác “Sống” kia nữa, mà biến thành một bức chân dung đúng nghĩa.

Đám người ẩn núp kia thì ném bức chân dung vào góc tường, không tỏ thái độ gì nữa mà xếp thành một vòng, mong đợi nhìn Lục Tân.

Lúc này, Lục Tân có chút không để ý đến chúng nó.

Giáo sư Bạch vọt vào phòng họp, nhìn thoáng qua bức tranh, vẻ mặt lập tức vừa ảo não, vừa vội vã. Mà gần như là vừa dứt tiếng bước chân của ông thì ngay sau đó, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bộ trưởng Thẩm và Tô tiên sinh cũng đang đi nhanh về phía phòng họp. Ngoài dự đoán đó là không chỉ có mấy người họ, chư vị đại biểu nghiên cứu viên của Thanh Cảng cũng chạy đến, mấy vị tiên sinh sắc mặt thâm trầm cũng bước trước bước sau xuất hiện.

Rất rõ ràng, bọn họ đã dùng cách của mình mà biết được những chuyện vừa xảy ra.

Lúc này, tâm trạng mỗi người đều rất nóng lòng, áp lực cực lớn…

Vừa bước vào phòng họp, ngẩng đầu lên về phía góc căn phòng họp đã thấy nội dung trên bảng.

“Danh hiệu nhiệm vụ: Lần buông xuống thứ ba.”

“Đẳng cấp nhiệm vụ: Cấp diệt thế.”

“Thù lao nhiệm vụ: …Trật tự và văn minh nhân loại được kéo dài.”

Viện trưởng Tiết giáp nói xong nên đã rời đi, chỉ để lại mấy chữ này trên bảng, mấy chứ chói mắt nhắc nhở mọi người.

Mọi người đứng trước tấm bảng, hai mặt nhìn nhau.

Áp lực vô hình đang bao trùm trên đỉnh đầu mỗi người.

“Trần Tinh, báo cáo tình huống mà Thanh Cảng đang gặp phải.”

Giáo sư Bạch trầm mặc một lúc mới hít sâu một hơi, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Tinh rồi nói.

“Vâng.”

Trần Tinh lập tức nhận lấy tài liệu trong tay Mê Tàng, trên cơ bản tập tài liệu này đều là những tờ giấy vừa được in ra, cô ta cũng không kiêng dè bên cạnh, nói: “Tình huống vừa được báo cáo lên là, xung quanh Thanh Cảng, thị trấn Hắc Thủy, thị trường Thuốc lá, thành Khí Thủy, cùng với thành Hồng Diệp đều đã phát thỉnh cầu trợ giúp khẩn cấp đến Thanh Cảng.”

“Trước sau cũng có ba địa phương đã gửi tài liệu chi tiết đến để thỉnh cầu trợ giúp.”

“Mặt khác thì bốn địa phương còn lại đã liên lạc nhưng không có ai trả lời, hoài nghi là toàn quân đã bị diệt.”

“Trong căn cứ nghiên cứu lực lượng tinh thần ngoài Thanh Cảng đang náo loại, đội ngũ nghiên cứu viên của các thành tường cao và phòng thí nghiệm đều đưa ra yêu cầu lập tức trở về điểm tụ tập bên trong tường cao để dốc sức, đồng thời cũng hy vọng Thanh Cảng chúng ta có thể phái người đến hộ tống.”

“Mạng lưới tình báo của Đặc Thanh Bộ Thanh Cảng và bộ phòng thủ thành phố đều đã được khởi động toàn diện, điều tra tình trạng khẩn cấp nhất của nơi đó.”

“Trong số đó, hơn 70% đã gửi lại thông tin tình báo về sự bùng phát ô nhiễm tinh thần khẩn cấp, xảy ra đột ngột ở địa phương.”

“Còn 30% còn lại thì chưa trả lời.”

Báo cáo của cô ta còn chưa kết thúc.

Nhưng mỗi một câu cô ta nói ra đều làm cho lòng của những người ở đây trầm xuống.

Giáo sư Bạch đưa tay ra ý bảo cô ta không nói nữa, sau đó hướng ánh mắt về phía Tô tiên sinh đang đứng bên tường lau mồ hôi.

“Ông nhìn tôi…”

Tô tiên sinh ngay lập tức cảm thấy hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy đám người Lục Tân và Trần Tinh trong phòng họp thì vẫn nhịn xuống, nhưng vẫn thấy rõ sự khẩn trương và lo lắng, trên khuôn mặt hơi tròn trịa, cơ bắp không khỏi hơi này lên, ông ta hít thở sâu một hơi, mới nói:

“Chúng ta cần tổ chức một cuộc họp trước đã.”

“Được.”

Giáo sư Bạch lập tức đáp ứng, sau đó hướng tầm mắt về phía Lục Tân: “Đơn binh có muốn tham gia cuộc họp này hay không?”

“Các người họp là được rồi, tôi còn có chút việc phải làm.”

Lục Tân nhìn về phía bọn họ, anh có thể cảm nhận được sự hỗn loạn và áp lực trong lòng mỗi người bọn họ.

Anh cũng có thể cảm nhận được, giáo sư Bạch không hy vọng anh ở đây tham gia hội nghị này cho nên chủ động từ chối.

Dù sao, nếu anh tham dự cuộc họp này thì không thể tránh khỏi việc mang đến áp lực cực lớn cho bọn họ.

Mà trong khi thảo luận vẫn phải chịu áp lực sẽ mất đi nhiều ý nghĩa.

“Vậy thì, Trần Tinh mau đi phối hợp cùng bộ trưởng Thẩm với tất cả những người có năng lực ở thành vệ tinh, làm tốt công tác bảo vệ. Chúng ta không có khả năng bài trừ tinh thần ô nhiễm buông xuống Thanh Cảng thì cần phải làm tốt công tác chuẩn bị, chờ đợi kết của của cuộc hội nghị này.”

Giáo sư Bạch quay người lại nói với Trần Tinh và bộ trưởng Thẩm.

Sau đó, ông ta hơi lưỡng lự, quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nói nhỏ; “Xin mời.”

Lục Tân gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.

Hiện giờ anh có cảm giác rất mạnh mẽ, nhất là khi những người này kích động, quả thực là anh vừa nhìn đã biết nội tâm bọn họ đang nghĩ gì.

Lục Tân biết bọn họ phải trải qua quá trình tranh đấu nội tâm, nhưng cũng không biết bọn họ sẽ làm gì.

Bởi vậy, anh lựa chọn không nhìn nữa.

Lúc bước chân ra khỏi phòng họp đã thất em gái đang bò trên cửa sổ, giống như có chút hoảng hốt nhìn ra bên ngoài. Anh lại ôm em gái vào trong lòng, sau đó lướt qua cửa sổ, bò tới mái nhà phòng họp ở phía trên, rồi nhìn lên bầu trời trăng máu ở phía xa xa.

Anh có thể cảm nhận được thành phố này đã bị lực lượng tinh thần của Oa Oa bao phủ.

Cũng có thể cảm nhận được Tửu Quỷ, chó giữ nhà, đám người La Hán đang dùng tốc độ nhanh nhất để đi về vị trí được chỉ định.

Ngoài ra, tất cả những người có năng lực ở Thanh Cảng đều dùng tốc độ cao để tập hợp lại, rồi chạy về hướng Đặc Thanh Bộ.

Bên trong tòa nhà thành thị này, cảnh vệ đã bắt đầu xuất quân.

Tạm thời còn chưa đưa ra cảnh báo, chẳng qua là tất cả đơn nghỉ phép của mọi người đều bị bãi bỏ, bị phái đến các giao lộ chính để bảo vệ trị an.

Đội quân bảo vệ thành đã được đổi lớp trang bị thành vừa dày vừa nặng, từng tốp từng tốp đi đến vị trí tường cao.

Giống như là một đàn nhím ôn hòa, bắt đầu sắp xếp thành hàng lối, để lộ gai nhọn ra phía bên ngoài.

Trên một mái nhà, nơi cách Đặc Thanh Bộ không xa xuất hiện bóng dáng của Số Ba và Số Năm.

Còn Số Mười Bốn thì kinh hoảng, giống như là đang mơ mộng trong giấc mơ thì bừng tỉnh, mặc quần cộc áo cộc chạy ra, lớn tiếng hét:

“Làm sao vậy?”

“Có phải lão viện trưởng đến đây không?”

“Há, không phải lão viên trưởng đến thì còn lo lắng cái gì?”

Thở dài một hơi, đưa ánh mắt nhìn về nơi xa hơn.

Trên một khoảng đất hoang vu mà bị tàn phá, càng ngày càng có nhiều hình ảnh bắt đầu tràn vào trong não bộ của anh.

Ở giữa không trung, trăng máu đẹp đẽ, đỏ tươi.

Mà ngay phía dưới bóng mặt trăng đỏ chiếu đến, Lục Tân thấy một đoàn tàu quái dị màu đen đang xuyên qua ở giữa từng điểm tụ tập trong vùng hoang dã, tiếng còi ô ô kéo vang, khói đen bốc lên, bên trong từng ô cửa sổ đều là màu đen, thỉnh thoảng sẽ có một khuôn mặt ảm đạm đang kề sát cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, nhìn về đám người đang chạy loạn trong điểm tụ tập kia mà nở nụ cười tham lam lại quỷ dị.

Phía bên trong điểm tụ tập, một mảng lớn người đang chạy lại bỗng nhiên ngủ say.

Mà tất cả đám người ngủ say này cũng giống như là chịu ảnh hưởng, chợt cảm thấy choáng váng, nằm mê man trên mặt đất.

Giấc mơ của bọn họ đan xen lại một chỗ, tạo thành không gian riêng biệt.

Trong giấc mơ, những con nhện với con mắt đỏ đang để lộ ra những con mắt sắc như đao.

Cũng thấy được một quái vật tinh thần có người dài, trông như một cây sáo đang chậm rãi đi trên đường, con mắt sáng như tuyết.

Cũng thấy được một quái vật tinh thần như khinh khí cầu đang bay giữa không trung, xúc tu rủ xuống.

Cũng thấy được một loại bệnh đau mắt đỏ đang tràn lan, nó được bắt đầu từ một người điên, người đó điên cuồng chạy trên mặt đất, giống như là đèn được thắp sáng. Phàm là bất cứ ai nhìn thấy con mắt màu đỏ của hắn ta, thì đôi mắt của người đó cũng biến thật nhanh thành màu đỏ, sau đó trở nên hung ác như người đầu tiên, các khớp xương trên cơ thể vặn vẹo, hết lần này đến lần khác lại có thể sải bước chạy trên hoang dã với tốc độ kinh người.

Cứ có ai thấy được mắt của hắn ta, đôi mắt cũng sẽ biến thành đỏ ngay lập tức.

Những người không thấy được đôi mắt của hắn ta, hoặc là thấy được mà không xảy ra biến hóa ngay lập tức thì sẽ bị chúng nó xé nát với tốc độ cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận