Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 170: Trực tiếp chứng kiến (2)

Vừa nói, Bích Hổ đã hạ cần sang số, đồng thời chậm rãi không ngừng đạp chân ga, đạp hết nấc.

Bắt đầu xuất hiện cảm giác đẩy lùi rõ ràng, Lục Tân kéo cửa sổ xe lên.

Anh có thể thấy cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu lui lại nhanh hơn, thậm chí còn có chút mơ hồ.

Thân là "người năng lực" hệ nhện, lại điều khiển một quái thú sắt thép được điều chỉnh cao như vậy, rất nhanh, năng lực của Bích Hổ đã được thể hiện ra.

Kim đồng hồ trên đồng hồ đo, giống như bị một bàn tay vô hình kéo cao hơn cả các con số.

Động cơ phát ra tiếng gầm rú như dã thú, có một loại cảm giác tê dại vèo vèo vẫn luôn truyền sâu vào trong cơ thể.

Trên đoạn đường phía trước, mặt đường nứt nẻ, cỏ dại phá đất mà lên, hố sâu như hang, đều khiến cho xe tiến lên vô cùng khó khăn.

Nhưng dưới sự điều khiến trông rất nhẹ nhàng lại vô cùng linh hoạt của Bích Hổ, xe vẫn được duy trì dưới trạng thái ổn định.

Cảnh vật phía trước điên cuồng đến gần mình, rồi lại vụt qua sau lưng mình.

Lúc này, Lục Tân dường như đã cảm nhận được chiếc xe này biết bay.

"Vèo!"

Ngay cả lúc quẹo vào một giao lộ ở phía trước, Bích Hổ cũng không hề giảm tốc độ, thậm chí còn lái nhanh hơn nữa.

Dưới sự phối hợp của tay lái và chân ga, thân xe nặng nề hoạch vẽ ra một cú vung đuôi trôi chảy, lại chuẩn xác thuận lợi rẽ vào một con đường mới, còn thuận tiện tránh thoát một con thỏ rừng đang vội chạy xuyên qua đường nhỏ, lao thẳng vào trong con đường thật dài.

Hành động duy nhất của gã xem như tôn trọng con đường này, cũng chỉ là liếc nhìn về phía trước mà thôi.

Thậm chí, hai cánh tay của gã cũng chẳng đặt ở trên tay lái.

Đến cả Lục Tân cũng không khỏi cảm khái, nhìn người hệ nhện sử dụng công cụ, luôn có một loại mỹ cảm khác thường...

Mà em gái...

Anh nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, lúc đi ngang qua giao lộ vừa rồi, em gái đã bị quật bay ra ngoài, đang tức giận đuổi tới.

Dưới trình độ lái xe của Bích Hổ, chỉ dùng chưa đến hai mươi phút, xe đã đến chỗ thị trấn bỏ hoang đó

Kiến trúc cao lớn bị cỏ hoang phủ kín, giống như những con quái thú to lớn, thỉnh thoảng lại hiện ra vài kiến trúc không hoàn chỉnh.

Nhìn thoáng qua, mang đến cho người ta một loại cảm giác tan hoang đáng sợ và u ám.

Xe không có lái vào thị trấn, mà dừng lại ở bên cạnh một tòa lầu phần lớn vẫn còn hoàn chỉnh ở vùng ven thị trấn.

Lúc xe vừa mới dừng lại, Lục Tân cũng không tránh khỏi nhẹ thở ra.

Mà vẻ mặt của Bích Hổ vào lúc này đã trở nên rất nghiêm túc, gã đưa tay ra cửa xe, khoa tay múa chân ra hiệu.

Trong thị trấn nhìn quanh không có một bóng người, có hai người mặc trang phục chiến sĩ rằn ri nhanh chóng chạy ra.

Trong ngực bọn họ đều ôm súng, trên tay của một người trong đó cầm một phần văn kiện vừa mới in ra.

Họ đi đến cạnh cửa sổ xe, chào một cái, rồi báo cáo một cách đơn giản: "Nhận mệnh lệnh của bộ phòng thủ thành phố, chia sẻ tin tức tình báo với các người:"

"Bốn giờ sáng hôm nay, chúng tôi đã chạy đến đây, khi đó đã mất đi tin tức của hai đồng nghiệp kia. Sau đó, chúng tôi đã điều tra sơ bộ nơi này, có thể xác định đối phương từng ở lại trong toà nhà cao tầng phía trước, dừng lại hơn nửa tiếng."

"Sau này, điều tra vết lốp và đường sá xung quanh toà lầu cao, có thể xác định đối phương là một nhóm tiểu đội bảy người, có năm chiếc xe gắn máy và một chiếc xe việt dã. Nhìn từ dấu vết, có lẽ là bọn họ đã quyết định rời đi và chạy trốn về phía Nam rất đột ngột."

"Chỉ là, đường sá xung quanh và địa thế đều cực kỳ phức tạp, bây giờ, chúng ta không có cách nào phán đoán lộ trình chuẩn xác được."

"Vẫn chưa tìm được tung tích gì liên quan đến hai đồng nghiệp đã mất tích kia."

Vừa nói, bọn họ vừa đưa văn kiện đến, chỉ thấy bên trên không chỉ có những phân tích sâu vào tình huống được mô tả với họ lúc nãy, còn có thêm những thức ăn còn sót lại của những người kia ở trên lầu, cùng với ảnh chụp của vài đầu mẫu thuốc lá, cũng như những bằng chứng lưu lại, vân vân.

"Chỉ dựa vào những thứ này, e rằng sẽ khó tìm người đấy..."

Bích Hổ suy tư, quay đầu hướng nhìn thoáng qua Lục Tân.

Mặc dù, mình đã làm phó đội trưởng, đi theo Lục Tân ra ngoài cùng thực hiện nhiệm vụ truy tìm tung tích này, nhưng gã cũng không biết cụ thể phải nên làm thế nào.

Đương nhiên, có lẽ cấp trên cũng không biết nên làm thế nào.

Đặc công chịu sự quản lý của bộ phòng thủ thành phố ở ngoài cửa sổ xe, rõ ràng cũng có chút nghi ngờ.

Bọn họ biết sẽ có một tiểu đội truy tìm tung tích đặc biệt ra khỏi thành phố cùng chấp hành với họ, cũng yêu cầu bọn họ dùng hết sức để giúp đỡ.

Nhưng bọn họ vẫn còn có chút không hiểu, bây giờ, thứ nên điều tra cũng đều đã điều tra rồi, manh mối mà đối phương để lại thật sự rất ít, cho dù có phán đoán được con đường mà bọn họ chạy trốn cũng đều không hề dễ dàng, mà nếu phải truy tìm trong mênh mông hoang dã, thì phải đuổi theo như thế nào?

Lúc sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh đều đặt trên người mình, Lục Tân yên lặng nhìn mẹ qua gương chiếu hậu một cái.

"Phía bên trái con đường vừa đi đấy."

Mẹ nhàn nhã ngồi phía sau xe, trên mặt mang một nụ cười ôn nhu.

Bà nhẹ giọng chỉ đường, giống như vô cùng tự tin vậy.

Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của Lục Tân qua gương chiếu hậu, nụ cười tinh xảo trên gương mặt bà không hề thay đổi, chỉ nhẹ giọng giải thích:

"Đã muốn đến thăm khách, sao có thể không biết khách ở đâu chứ?"

Sau đó, nụ cười của bà càng trở nên mê người hơn: "Lúc trước, một người trong bọn họ muốn nhìn con, mẹ cũng nhìn thấy nó đấy."

Lục Tân yên lòng, nhẹ nhàng gật đầu, buông tư liệu mà tiểu đội điều ra đưa đến.

Anh lấy một cuốn sổ ghi chú cất trong túi trước ngực trái, chậm rãi lật ra một tờ, dưới tình huống tránh ánh mắt của Bích Hổ mà ra một trang đánh dấu chữ "mẹ", sau đó viết lên trên: "Có thể tìm được tung tích người từng nhìn thấy...?"

Sau đó, anh gấp quyển sổ lại, rất bình tĩnh mà nói với Bích Hổ: "Đi con đường nhỏ bên trái đi."

Ánh mắt của Bích Hổ có chút cổ quái.

Cẩn thận nhìn Lục Tân một chút, nói: "Người anh em, anh biết theo dõi với điều tra sao?"

"Tôi không biết."

Lục Tân thành thật trả lời, sau đó nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nói khẽ: "Nhưng đã có người nhà giúp tôi rồi."

Chỗ ngồi phía sau, trên mặt mẹ chậm rãi lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận