Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1479: Tôi cần có một mái nhà (1)

Một cảm giác mê mang không thể dùng cách nào để hình dung dâng lên trong lòng.

Như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn mơ trong buổi trưa hè, gió lạnh bỗng thổi tới nhưng bản thân lại phát hiện rằng cả người mình đã toát mồ hôi lạnh từ lâu.

Lục Tân nhìn bức phác họa, trái tim đập rộn ràng, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

“Đó là mình sao?”

Hồi lâu sau, anh mới vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Tinh, chỉ thấy ánh mắt của Trần Tinh cũng đang có chút căng thẳng.

Cô biết tại sao Lục Tân lại nhìn về phía mình nên nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đây là đang khẳng định với Lục Tân rằng, bức phác họa này đã khôi phục lại đầy đủ những hình ảnh ở nơi sâu nhất trong ký ức của ông lão kia.

Sẽ không bởi vì vấn đề bút pháp nào đó mà dẫn đến việc hình ảnh bị diễn giải sai ý nghĩa…

Nói cách khác, đây đúng là một cảnh tượng đã từng tồn tại thật sự.

Vậy thì, đây rốt cuộc là ai?

Xét theo mốc thời gian, đứa trẻ bị anh nắm tay hẳn phải là mình mới đúng.

Vậy nhưng xét theo ngoại hình, người lớn nắm tay đứa trẻ ấy mới chính là mình, bởi vì trông người đó giống hệt như mình của bây giờ!!

Bàn tay của Lục Tân bỗng nhiên hơi run rẩy.

Một cảm giác sợ hãi không thể nói thành lời đang dâng lên trong lòng.

Đó chính là nỗi sợ mà anh đã cố gắng để bản thân không phải gánh chịu khi cha từng khôi phục thân phận cuối cùng cho mình.

Anh bỗng nhiên cảm thấy thật hoài nghi về thân phận và tất cả mọi thứ liên quan đến mình.

“Đây chính là kết quả mà chúng tôi đã điều tra ra.”

Trần Tinh cũng yên lặng hồi lâu, sau đó mới cẩn thận nhìn về phía Lục Tân, thấp giọng nói:

“Phát hiện này quá kinh người, vì vậy dù cho chúng tôi cũng không thể giải thích được, chúng tôi nghĩ rằng mình nên chia sẻ kết quả điều tra này với cậu trước.”

“Ngoài ra, sau khi nhận được kết quả này, chúng tôi cũng đã dùng cách của riêng mình để hỏi chuyện ông lão kia từ trí nhớ của ông ấy, cộng thêm việc xem đi xem lại toàn bộ quá trình đã diễn ra vào lúc đó, hơn nữa còn vận dụng đủ mọi cách thức để phân biệt thật giả.”

“Lúc đó… Hai người ấy đến tòa đăng ký ấy là vì muốn đăng ký ở tại tòa nhà cũ kia.”

“Suy đoán đáng giá nhất chính là một đoạn đối thoại ngắn vào lúc đó…”

Nói xong, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Tân, tỏ ý Lục Tân hãy nhìn về phía cô.

Ánh mắt của Lục Tân hơi đờ đẫn, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, sau đó chỉ thấy ánh mắt Trần Tinh hơi đỏ lên, phảng phất còn có thể trông thấy vẻ mê ly xuất hiện dưới đáy mắt, cùng lúc đó, cô nhẹ nhàng mở miệng, bắt đầu thuật lại một đoạn đối thoại lâu đời.

Trong cuộc đối thoại có rất nhiều tạp âm, tựa như bọn họ đã nghe được cái này giữa rất nhiều âm thanh hỗn loạn.

Dùng năng lực của mình, Trần Tinh cố gắng để Lục Tân nghe một cách chân thật, dùng hết sức mình để anh có thể nghe rõ những câu nói ấy.

“Chào ông, tôi muốn đăng ký vào ở tại tòa nhà cũ phía sau đường Nguyệt Lượng.”

“Đường Nguyệt Lượng? Ở đó làm gì có nhà, chẳng phải chỉ có một khoảnh sân tập thể dục thôi sao?”

“A, xin lỗi, ông thử tra lại đi, bây giờ đã có rồi.”

“À !”

“Hóa ra là có thật, trong tài liệu trước kia vẫn chưa được cập nhật, các anh có mấy người vào ở?”

“Rất nhiều.”

“Thế thì anh có mang theo những tài liệu tương ứng không, đơn đăng ký thân phận, đơn khai báo thuế tài sản, chứng minh an toàn của sở cảnh sát đồ đó?”

"Ha ha, xin lỗi, tôi vẫn chưa làm những thứ ấy."

"Chưa làm thì anh tới đây làm cái rắm à?"

“Nhưng tôi có chuẩn bị một thứ khác, cầm lấy tờ giấy đã được tôi ký tên này rồi đưa cho cấp trên của ông xem đi, bọn họ sẽ đồng ý…”

“Được!”

Từng chút một, không nhanh không chậm, Trần Tinh thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện một cách hoàn hảo.

Có thể nghe ra, đó là một người rất lịch sự.

Thật sự rất giống với mình.

Không ai có thể nhớ rõ một cuộc nói chuyện trước cửa sổ đã diễn ra cách đây mười mấy năm trước, ở một nơi làm việc vô cùng hỗn loạn.

Vậy nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc những ký ức ấy không tồn tại, chẳng qua là nó chỉ bị giấu ở nơi sâu nhất trong trí nhớ mà thôi.

Nhờ người có năng lực về mặt ‘trí nhớ’, Thanh Cảng đã tìm lại được những ký ức ấy một cách hoàn chỉnh.

Sau đó lại nhờ Trần Tinh có thể thấy được phần ký ức này thuật lại cho Lục Tân nghe.

Nhìn một cách tổng thể, đây là hai người kỳ quặc, giữa lúc chẳng có giấy tờ chứng minh gì mà lại đến đăng ký tại một tòa nhà cũ vốn không tồn tại, sau đó, chẳng qua chỉ tùy tiện ký đại một chữ mà tất cả nhân viên làm việc đều phối hợp giúp bọn họ đăng ký. Từ đó, ở sau đường Nguyệt Lượng mới xuất hiện một tòa nhà cũ, sau đó Lục Tân vẫn luôn ở lại nơi đó cho đến tận hôm nay.

“Toàn bộ chính là những thứ này.”

Trần Tinh từ từ buông lỏng tay Lục Tân, thấp giọng nói: “Căn cứ vào những gì chúng tôi quan sát, lúc ấy cậu… Lúc ấy khi hai người kia đi đến Thanh Cảng, vào lúc đăng ký, thậm chí cả khi đóng tiền, tòa nhà cũ trên đường Nguyệt Lượng đúng là không hề tồn tại.”

"Khi đó, ở vị trí ấy chỉ có một khoảnh sân tập thể dục đã bị bỏ hoang."

“Chẳng qua vào một đêm nọ, tòa nhà cũ ấy đã bất chợt xuất hiện ở đó.”

"Vậy nhưng, chưa từng có bất cứ người nào cảm thấy kỳ lạ trước sự kiện này, thậm chí còn chẳng có ai phát hiện ra vấn đề gì."

"Bản thân chuyện này đã không hề hợp lý."

"Giải thích duy nhất chính là bản thân tòa nhà cũ này cũng có một sức mạnh nào đó."

"Nó có thể khiến cho tất cả nhìn thấy nó vô thức xem thường nó, sau đó sinh ra một loại ấn tượng rằng nó vẫn luôn ở đó."

"Ngoài ra, lúc đăng ký cũng giống hệt vậy, do mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu, manh mối chúng tôi điều tra được lại ít ỏi nên chỉ có thể thăm dò."

"Chuyện xảy ra vào lúc ấy hẳn là hai người kia đã đi đến chỗ đăng ký nhà, trong lúc chẳng có bất kỳ tài liệu nào để cung cấp, cả hai chỉ cần dùng đến một chữ ký đã có thể đăng ký thanh công, bất kỳ ai nhìn thấy chữ ký ấy đều sẽ bật đèn xanh.”

"Ngoài ra, chúng tôi cũng đã thảo luận về vấn đề xem trí nhớ của người công nhân viên cũ này có phải là thật hay không."

"Kết luận, những ký ức này hoàn toàn là thật."

"Không còn ô nhiễm quá nhiều, sức mạnh của ô nhiễm cũng sẽ từ từ phai nhạt đi khi thời gian trôi qua."

"Có lẽ vì chuyện này, lúc đầu, vị công nhân viên cũ ấy cũng đã quên mất những thứ này."

"Chẳng qua, khi thời gian trôi đi, sức mạnh bao trùm lên phần ký ức của ông ấy đã dần biến mất, từ đó mới bị chúng tôi tìm thấy được manh mối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận