Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1703: Tên điên nhất (2)

Giọng của Hắc hoàng hậu vang vọng giữa những bức tường cao và mái vòm, khiến màng nhĩ của mọi người ù đi.

Phảng phất như có áp lực nào đó không ngừng giáng xuống người Lục Tân.

“Tôi thực sự không biết nên làm gì..."

Lục Tân nghe Hắc hoàng hậu hỏi, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi trả lời: "Tôi không biết nên làm gì là đúng."

Trên mặt Hắc hoàng hậu lập tức lộ rõ sự kiêu ngạo, giống như vừa thắng trận nhìn Lục Tân.

Lục Tân nhìn dáng vẻ này của bà ta thì cười cười đáp: Nhưng, ngay từ đầu, bà biết mình đang làm gì không?"

Hắc hoàng hậu khẽ run một cái, giống như không thể giải thích.

“Giống như bà nói, ban sơ giáng lâm là tốt, thức tỉnh hay bao phủ tất cả mọi người đều tốt, nhưng chúng đều không có ý nghĩa.”

Lục Tân nhẹ giọng cười nói: “Nó có lẽ chỉ là dựa theo quy luật, hoặc theo bản năng mà hành động.”

“Như vậy, nếu nó có thể dựa vào bản năng để tỉnh lại, quan sát và nhấn chìm mọi người.”

“Chúng ta là những cá thể, tại sao chúng ta có thể chiến đấu theo bản năng của chính mình?”

“Cậu...”

Dưới ánh mắt vô cảm của Lục Tân, giọng nói của bà ta từ tức giận dần biến thành mất mát.

Cuối cùng bà ta như vô cùng mệt mỏi, chậm rãi lắc đầu nói: “Tất cả đều có ý nghĩa?”

“Dã tâm của cậu, sự kiêu ngạo, ganh ghét hay sự phấn đấu của cậu đều tốt......”

“Tất cả sẽ bị bao phủ, cậu sẽ trở nên bé nhỏ không đáng kể, không ai nhớ tới......”

"Sẽ không có chuyện gì nếu cậu cố gắng thay thế tham vọng trở thành một vị thần ngay từ đầu ..."

" Sẽ không có chuyện gì quan trọng nếu cậu cố gắng ngăn chặn ảo tưởng xuất hiện ngay từ đầu..."

“Chỉ cần cố gắng thoát khỏi sự hòa tan, trở thành người sống sót trong đại dương của thế giới tâm linh là được..."

“Tất cả đều là phí công vô ích...”

“Có lẽ những lời bà nói có ý nghĩa...”

Lục Tân nhìn khuôn mặt thất thần của bà ta, khẽ thở dài rồi đứng lên, nói: “Nhưng tại sao phải đánh giá một việc từ góc nhìn cao hơn mình chứ? Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ cần làm tốt công việc và nhận tiền lương của chính mình là được rồi.”

“Tôi chỉ là một người có chút năng lực, có thể làm sạch sự ô nhiễm là quá tốt rồi.”

“Tôi cũng chỉ là một người, vì vậy...”

Anh nhìn Hắc hoàng hậu, đột nhiên nở nụ cười xán lạn: “Tôi chỉ cần được sống thôi.”

“Lúc đầu, ban sơ đinh phủ xuống bao nhiêu lần thì sẽ xuống bấy nhiêu lần...”

“Tôi chỉ biết là, tôi vẫn sẽ cố gắng ngăn cản nó, và tôi nghĩ cũng sẽ có rất nhiều giống như tôi.”

“Bởi vì đây là bản năng sinh tồn. Bà thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu điều này sao?”

Hắc hoàng hậu ngạc nhiên, không phải vì đột nhiên tỉnh ngộ mà là vì biểu hiện non nớt của Lục Tân lúc này khiến bà ta kinh ngạc.

Tại sao có một sinh mệnh có thể coi sự vô tri, ngu xuẩn là điều đương nhiên nhỉ?

Nhưng Lục Tân không muốn giải thích.

Anh nói xong thì đứng lên rồi hít một hơi thật sâu.

“Mỗi người đều làm xong chính mình sự tình, liền nhất định sẽ nghênh đón một cái kết quả tốt nhất, ví dụ như lúc này Thanh Cảng, ngay tại làm hắn chuyện phải làm, Thanh Cảng người cũng là, Thanh Cảng Kỵ Sĩ cũng là, bao quát, ta cùng chúng ta các đội viên cũng là, mọi người trong nhà của ta cũng là, tất cả mọi người đang cố gắng, đều tại để sự tình phát triển chiều hướng tốt, cậu lại nói với tôi nhất định sẽ không có kết quả ?”

"Mọi người làm tốt việc của mình, nhất định sẽ đạt được kết quả tốt nhất. Ví dụ như vào lúc này, Thanh Cảng đang làm việc nên làm. Người và các kỵ sĩ của Thanh Cảng cũng vậy. Tôi và các thành viên trong nhóm, cũng như mọi người trong gia đình đều đang nỗ lực để mọi thứ phát triển theo hướng tốt đẹp. Nhưng bà lại nói rằng tất cả đều vô nghĩa?"

Lục Tân cười, quay đầu nhìn Hắc hoàng hậu lần cuối, sau đó lắc đầu:

“Chỉ có bà là suy nghĩ tuyệt vọng mà thôi !”

Nói xong, anh cho tay vào chiếc túi màu đen luôn mang bên người lấy ra một khẩu súng.

Sau đó dỡ hộp đạn và nhét vào một viên đạn Đặc Thù.

Anh nâng súng lên nhắm vào đứa trẻ da đen đã lẻn vào trong lúc anh ta không chú ý và bóp cò. “Pằng”, viên đạn bay theo đường vòng cung màu xanh lam vụt ra khỏi nòng súng. Trong nháy mắt, nó lao về phía đứa trẻ, đốm sáng màu lam gần như chiếu sáng cả thành phố Cao Sơn tăm tối này.

Tiếng kêu thảm thiết, đau đớn vang lên nhưng đứa trẻ da đen chưa chết.

Tuy nhiên, sau khi tia chớp xanh lóe lên, nó nằm trên đất không nhúc nhích, những hạt màu đen trên người đều biến mất.

Cậu bé đã trở lại thành người bình thường.

“Đừng bắt chước tôi.”

Lục Tân nhìn cậu ta rồi nói: “Cậu sẽ không thể học nó đâu.”

Nói xong, anh quay người đứng ở tòa nhà cao nhất của thành phố Cao Sơn hướng mắt về phía tăm tối bên dưới. Bởi vì Hắc hoàng hậu là một người rất kiêu ngạo nên bà ta xây dựng cung điện tinh thần của mình ở nơi cao nhất. Chính vì vậy, đứng ở đây Lục Tân có thể thu toàn bộ thế giới vào tầm mắt.

“Tôi rất thích cái thế giới này.”

Anh nói khẽ: “Vì vậy, nó nhất định sẽ không bị hủy diệt.”

“Lần trước, sự kiện trăng máu diễn ra khiến biết bao nhiêu người thiệt mạng, nền văn minh bị đứt gãy, ảnh hưởng trật tự.”

“Nhưng lúc ấy là vì tôi không có ở đó.”

“Bây giờ, tôi đã ở thế giới này, những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”

“Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ có suy nghĩ khiến chuyện này phát sinh một lần nữa!”

Lục Tân nói xong cũng không quay đầu lại. Anh nhắm mắt, sau đó mở ra, con ngươi màu đen bỗng nhiên rung động. Ngay sau đó, lần đầu tiên lực lượng tinh thần của anh đột nhiên khuếch tán mà mắt thường không thể nhìn thấy. Trong nháy mắt, toàn bộ thành phố Cao Sơn đều bị bao phủ trong lực lượng tinh thần của anh.

Lực lượng tinh thần quét qua như một cơn cuồng phong khiến mặt đất rung chuyển.

Trên mặt đất xuất hiện những vết nứt to lớn như vừa xảy ra động đất, trong không trung cũng hiện ra những tia sáng màu đỏ sẫm.

Ầm ầm...

Toàn bộ thành phố Cao Sơn không ngừng rung lắc, cung điện tinh thần của Hắc hoàng hậu cũng bắt đầu nghiêng ngả như sắp rơi xuống.

Dung nham và xúc tu từ trong lòng đất dần nhô ra, bao trùm toàn bộ cung điện tinh thần, sau đó những tiếng gầm gừ bên trong mặt đất dần bay vút lên vòm trời, rồi chìm vào thế giới màu đỏ sẫm.

Vì đều là người nhà nên cuối cùng Hắc hoàng hậu không còn phản kháng.

Đó là lý do Lục Tân không giết chết mà chỉ nhốt bà ta tại cung điện tinh thần, sau đó chìm vào Vực Sâu.

Bà ta bị giam bao nhiêu năm phụ thuộc vào bản án của tòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận